Phượng Dung nhắm mắt lại.
Nếu chỉ có như vậy, còn không sao.
Khổ nỗi hắn phát hiện, ngay cả chính mình cũng bị thay đổi rồi.
Chỉ là vài lần gặp mặt mà thôi.
Nhưng mà hình như, nhất cử nhất động của cô, hắn đều sẽ nhớ rõ ràng.
Buổi tối hôm qua, ngay tại trên giường bệnh này.
Bộ dạng cô vô cùng nghiêm túc ôm mình rồi hôn.
Làm hắn không khống chế được, hôn lại cô.
Trong nháy mắt, hắn hình như đã hiểu rõ, vì sao những người đàn ông trong mộng kia ở thời điểm bị cô giết chết, sẽ có phản ứng như vậy.
Những người đàn ông trong mộng kia, đều đã chết.
Bị một người phụ nữ tên Tô Yên, giết chết.
Mà bọn hắn khi chết, trên mặt không có một chút phẫn nộ, giống như chết ở trong tay cô là một việc cam tâm tình nguyện.
Tối hôm qua, hắn phát hiện chính mình có điểm tương đồng cùng với những người đàn ông đó.
Hắn sẽ bị người phụ nữ kia giết chết?
A...
Buồn cười...
Cho nên hắn mới tính toán "tiên hạ thủ vi cường".
Ngay lúc hắn đưa ra mệnh lệnh.
Không biết vì sao, trong lòng lại vụt ra một cỗ lửa giận.
Thậm chí hắn cũng không hiểu, rốt cuộc mình tức giận cái gì.
Chờ đợi hơn nửa giờ sau.
Trong đầu, những hình ảnh không ngừng hiện lên.
Mọi chuyện đã từng phát sinh trong mộng.
Hắn hoảng hốt, thậm chí còn không phân được, là mơ hay là thật.
Rồi đến khi Hồng Dạ truyền tin tức đến, nói thất bại rồi, cô không chết.
Sự tức giận tích tụ ở trong lòng cũng không biết vì sao, liền lập tức tiêu tán.
Hình như, hắn còn nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ, giấc mơ kia lại lần nữa tìm đến.
Nhưng lại có sự khác biệt với những giấc mộng trước kia.
Đan chéo hỗn tạp vào nhau, tất cả đều là hình ảnh hắn bị Tô Yên giết chết.
Phảng phất trong khoảng khắc đó, hắn chính là nam nhân trong mộng kia.
Lần lượt bị chịu thiệt sai sử, lần lượt bị giết.
Tựa hồ cho dù có trải qua bao nhiêu lần, kết cục đều là như thế.
Mí mắt Phượng Dung buông xuống, bưng ly pha lê đặt trên bàn bên cạnh lên.
Uống một ngụm nước.
Đôi môi tái nhợt nhè nhẹ nhuận hồng.
Từng khớp xương tay rõ ràng, gắt gao nắm chặt ly nước.
Thấp giọng lẩm bẩm
"Tô Yên"
Trong phòng không bật đèn.
Chỉ có thể nương theo ánh trăng, ẩn ẩn thấy rõ dáng người của hắn.
Miệng lẩm bẩm, lông mi run lên.
Một tiếng rồi lại một tiếng, si ngốc, thanh âm trầm thấp vang lên như muốn chui và lòng người.
······
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.
Đứng ở phòng khách, cô do dự một hồi lâu.
"Tiểu Hoa"
"Dạ? Ký chủ??"
" Người bị thương, phải mang cái gì đi bệnh viện cho hắn thì mới tốt đây?"
Tiểu Hoa vừa nghe Tô Yên nói, biết ngay cô muốn đi thăm Phượng Dung.
Tinh thần lập tức tỉnh táo
"Chờ một lát, ký chủ."
Im lặng trong chốc lát, liền nghe âm thanh khẳng định của Tiểu Hoa
"Ký chủ! Hoa!"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Thật sự?"
"Đương nhiên!"
Tô Yên lấy túi tiền ở trên bàn.
Lật xem bên trong.
"108 đồng."
Đây là toàn bộ tài sản của cô.
"Ô, đi ra cửa hàng bán hoa trước đã."
Nghĩ vậy, Tô Yên đi ra ngoài cửa.
Tiểu Hoa chặn lại, nói
"Ký chủ, bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng bán hoa."
"Được"
Cô thành thành thật thật đồng ý.
Nửa giờ sau, lúc Tô Yên đứng ở trước cửa hàng bán hoa.
Nhìn trong tay còn dư lại 22 đồng.
Tiểu Hoa khẽ meo meo nói
"Ký chủ, mua cẩm chướng*."
*
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm"
Kết quả là, mười phút sau.
Tô Yên cầm ba bông hoa cẩm chướng xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Trong đó có một bông, tiền không đủ để mua, chủ quán thấy Tô Yên cũng là một tiểu cô nương đáng yêu, thế nên đã rất hào phóng cho luôn một bông.
"Hoa này, mang đến phòng bên cạnh đi."
Cô vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy giọng nói của Hồng Dạ.
Tiếp đó, liền thấy mười mấy vệ sĩ áo đen, từ phòng bệnh đi ra mang theo mấy lẵng hoa, cùng với các loại cẩm chướng và quà tặng.
Xung quanh cửa toàn hoa là hoa, một đống rồi một đống, người không biết còn tưởng rằng có ai kết hôn ở bệnh viện đấy.