Tiểu Hoa khẽ meo meo,
"Ký chủ, sao chị lại dạy người khác nói dối? Không phải chị nói làm người phải thành thật sao? Ký chủ, chị làm vậy không được đâu."
Tô Yên trầm mặc, không nói một câu liền rời đi.
Bóng đêm đen nhánh, bầu trời đầy sao.
Tiểu Hoa cứ lải nhải mãi.
Tô Yên lên tiếng
"Em tuyên bố nhiệm vụ hơi muộn đó."
Tô Yên vừa dứt lời, Tiểu Hoa bỗng im bặt
Bắt đầu nói lắp
"Vậy, ký chủ không nhận ra đó là Nam chủ đại nhân sao?"
"Là không nhận ra, hay em cố ý không nói?"
Tiểu Hoa lập tức nói
"Tiểu Hoa đương nhiên không phải cố ý!!"
Một lúc sau, mới nhỏ giọng nói
"Tiểu Hoa còn tưởng ký chủ có thể nhận ra Nam chủ đại nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Trước kia đều như thế.
Thế cho nên nó cũng quên phải thông báo cho ký chủ người đó là Nam chủ đại nhân.
Mà Tô Yên tay chân nhanh nhẹn, một giây sau liền thấy đổ máu.
Tô Yên nện bước càng nhanh, nhét dao găm vào bên hông.
Chỉ một lát sau đã về tới lều trại quân doanh.
Cả một đêm mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi một lát.
Đêm nay Tô Yên ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trong lều trại không có một bóng người.
Nàng đi ra ngoài, không có không khí nghiêm túc khẩn trương như tối hôm qua.
Ngược lại là mừng vui như đại quân thắng lợi.
Binh lính xung quanh đang túm tụm nói chuyện với nhau
"Nghe nói, Vị Vương Gia của Kim Ngọc quốc bị bắt tới quân doanh của chúng ta đó."
"Việc này có ai không biết đâu, sớm đã truyền khắp biên thành rồi."
"Nghe nói là bị một bộ binh vô danh tiểu tốt vượt qua thiên quân vạn mã bắt được."
"Tên vô danh tiểu tốt kia thật sự quá lợi hại."
"Chứ sao nữa. Chắc chắn tương lai rạng ngời, thăng quan tiến chức là lẽ đương nhiên."
Nghe mấy người đó nói xong, Tô Yên chuẩn bị đi ăn cơm, bỗng nhiên có một đám binh lính đi tới.
Một thân áo giáp, tay cầm bội đao, dẫn đầu là Phó tướng bên cạnh Tướng quân.
Đám binh lính này vây quanh Tô Yên.
Phó tướng cất lời
"Ngươi là Tô Yên?"
"Ừm."
Phó tướng đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới một lượt, tựa như có chút nghi hoặc.
Nửa ngày sau, gật gật đầu
"Tiểu tử nhà ngươi, thân thủ không tồi."
Trong giọng nói đều là tán thưởng.
Nói xong vẫy vẫy tay.
"Theo chúng ta đi."
Tô Yên không có lập tức đi, mà hỏi lại
"Đi đâu?"
Vị Phó tướng kia cười nói
"Còn đi đâu nữa? Đến gặp Tướng quân, lĩnh thưởng."
Tô Yên do dự.
Phó tướng thấy thế liền giục
"Thất thần cái gì nữa? Đi thôi!"
Nói xong liền ra lệnh cho bính lính quây thành một vòng tròn, ý đồ bảo hộ Tô Yên rời đi.
Tới bên trại của Tướng quân.
Tô Yên vừa đi vào, liền nghe được âm thanh của Lý Đại Bạch
"Tiểu huynh đệ, cậu tới rồi."
Tô Yên ngẩng đầu.
Bên trong không có nhiều người.
Một người là Phó tướng vừa đưa nàng tới, một người là Tướng quân ngồi ở vị trí chủ vị, một người là Lý Đại Bạch, còn có một người nữa.
Ánh mắt Tô Yên dừng lại trên người hắn.
Hiên Viên Quân Ngọc ngồi chễm chệ trên ghế thưởng thức trà.
Phó tướng lên tiếng
"Tướng quân! Người đã đến!"
Gã Tướng quân kia ngước lên nhìn Tô Yên.
Nửa ngày sau mới lên tiếng
"Ngươi là người đã vượt qua thiên binh vạn mã bắt hắn tới đây?"
Tô Yên không nói chuyện, mà nhìn Lý Đại Bạch
Lý Đại Bạch vội vàng nói
"Tiểu huynh đệ, ta thực sự không có biện pháp. Tướng quân nói, nếu cậu không tới thì sẽ không có bạc khen thưởng."
Sau đó lại nói tiếp
"Hơn nữa, cậu làm chuyện tốt vì dân, có gì mà không được nói? Có phải da mặt cậu mỏng nên ngại không? Yên tâm, yên tâm, không sao cả, thích ứng một chút là được."