Sau đó, Tiểu Hồng liền hưng phấn chạy đi.
Cho đến khi nó chạy được một quãng xa, Tô Cổ mới lãnh đạm mở miệng
"Làm gì?"
Tiểu Hồng vui vẻ
"Tê tê tê tê tê"
Thiếu chút nữa ta bị bỏ rơi, không tìm được Yên Yên.
"Ngươi làm cái gì? Không phải bảo ngươi phải luôn đi theo Yên Yên sao?"
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, uốn éo cái đuôi thành hình chữ S.
"Yên Yên cùng với nam nhân mặc y phục đỏ hôn môi, ta đi ăn bông hoa nhỏ."
Tiểu Hồng thành thật trả lời.
Tô Cổ lạnh nhạt mở miệng
"Dừng lại đi."
Tiểu Hồng đang vô cùng cao hứng cũng nghe lời vội vàng ngừng lại.
Sau đó, bên cạnh nó liền xuất hiện một thiếu niên, y phục trắng, khuôn mặt lạnh nhạt còn mang theo vẻ ủ rũ giống như chưa ngủ đủ mắt.
Ừmm, chính là Tô Cổ đó quý vị.
Tô Cổ nhấc chân đá Tiểu Hồng một cái, mở miệng
"Biến thành người."
"Tê tê tê tê tê tê tê"
Nhưng không che được cái đuôi a...
Tuy rằng nói như vậy, Tiểu Hồng vẫn nhanh chóng biến thân.
Nhìn cái đuôi của mình, nó quơ quơ.
Tô Cổ liếc liếc mắt một cái.
Bỗng nhiên duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng.
Trên mặt tê rần, Tiểu Hồng liền gào lên
"Đau!!"
Nó càng kêu, Tô Cổ càng bóp mạnh hơn.
Nửa ngày sau, Tô Cổ mới nói
"Đã bao lâu rồi?? Đôi chân ngươi hứa sẽ biến ra được đâu???"
Tiểu Hồng bị bóp mặt, nước mắt lưng tròng
Quá đau.
Tiểu Hồng cảm thấy Tô Cổ là muốn bóp nát mặt nó luôn rồi.
Tô Cổ thấy Tiểu Hồng có vẻ rất đau, buông tay ra.
Tay vừa mới buông lỏng, Tiểu Hồng liền ngoác miệng ra cắn lại.
Hừ, nó muốn cắn đứt hai ngón tay bóp mặt nó.
Nhưng ·····, bang một cái.
Cằm lại bị người ta véo, mạnh mẽ bóp miệng nó lại, hai hàm răng va chạm mạnh với nhau, đau vô cùng.
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, nhàn nhạt mở miệng
"Nếu ở thế giới này ngươi còn không biến được chân, ta sẽ chặt đứt cái đuôi của ngươi."
Tiểu Hồng nghe xong, mở to hai mắt nhìn, rồi dùng cái đuôi đập một nhát vào người Tô Cổ
"Dựa vào cái gì??"
"Có lẽ không còn đuôi thì một đôi chân có thể mọc ra đấy."
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức phủ nhận
"Tuyệt đối không có khả năng!!"
Nói xong, Tiểu Hồng thấy Tô Cổ trầm mặc, nó có chút do dự, bán tín bán nghi
"Không còn đuôi thì chân có thể mọc ra sao?"
Tô Cổ
"..."
Nó nói lời này chính là muốn dọa Tiểu Hồng, muốn con rắn ngốc này nỗ lực một chút, không thể cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện ăn hoa nhỏ, bắt con bướm.
Không biết là qua mấy trăm năm rồi, vẫn cứ lắc lư cái thân thể nửa người nửa rắn này đi khắp nơi, đi đến đâu cũng thấy như quái vật.
Tộc của nó vừa sinh ra không bao lâu liền có thể hoá hình, cái thứ này hoá hình muộn thì cũng thôi đi. Biến được một nửa liền kệ luôn? Sợ là nó đắc ý quá lâu rồi, phải giáo huấn nó một trận tử tế.
Tiểu Hồng đứng bên kia, rối rắm ôm lấy cái đuôi mình.
Ngẩng đầu hỏi Tô Cổ
"Không còn đuôi thật sự có thể mọc chân ra sao?"
Nửa ngày sau, Tô Cổ lên tiếng
"Tu luyện thật tốt cũng có thể biến ra đôi chân."
Tiểu Hồng nghe xong, giữa việc nỗ lực tu luyện để biến ra chân, với việc cắt đuôi liền mọc được chân, quyết định chọn cái sau.
Nó ôm lấy cái đuôi, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Tô Cổ.
"Ngươi cắt nhẹ một chút."
Khuôn mặt Tô Cổ không có chút biểu tình gì, giây tiếp theo liền duỗi tay, ấn đầu Tiểu Hồng đẩy sang một bên.
Còn nhìn nó, hắn sẽ thực sự không nhịn được mà đập con rắn này mất.
Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không động thủ, nghi hoặc.
"Ơ, ngươi đi đâu vậy?"
Tô Cổ lười phản ứng lại nó.
Tiểu Hồng liền chạy theo phía sau Tô Cổ đi khắp nơi.
Một lúc lâu sau, Tô Cổ mở miệng
"Có muốn thử hoá hình không?"
Tiểu Hồng gật đầu
"Có a, nhưng ta biến không ra được chân, vẫn cứ là cái đuôi."
Tiểu Hồng nói xong, có chút nhụt chí.