Chương 1890: Xin chào, học bá! 15

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Lúc này, Tần Huyên Nhu ngồi bên cạnh do dự hồi lâu mới lên tiếng "Tiểu Yên, việc này không phải tớ truyền ra, tớ cũng không có quan hệ gì với Tô Cổ hết. Sáng nay tớ muốn nhờ cậu ấy đem cơm cho cậu. Tớ không biết khiến mọi chuyện thành ra như vậy." Tần Huyên Nhu nói rất thành khẩn, đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên, chờ cô lên tiếng. Tô Yên nghe xong, gật đầu "Ừm." Sau đó không nói gì nữa. Tần Huyên Nhu thấy Tô Yên phản ứng lãnh đạm như vậy, càng thêm sốt ruột. "Tiểu Yên, cậu nhất định phải tin tưởng tớ, tớ thật sự không có ý khác." Tô Yên nghiêng đầu nhìn cô ấy "Tôi tin tưởng cậu." Cô nói rất bình tĩnh. Tần Huyên Nhu sửng sốt. Tô Yên nghi hoặc "Còn có gì muốn nói không?" Tần Huyên Nhu trố mắt nhìn Tô Yên "Cậu, cậu thật sự tin tưởng tớ?" "Ừ." "Vậy, chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất đúng không?" Nói xong, trong mắt Tần Huyên Nhu ánh lên hy vọng. Ngược lại, Tô Yên nghi hoặc. "Tôi là vị hôn phu của bạn trai cậu, cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta như vậy còn có thể tiếp tục làm bạn tốt sao?" Tần Huyên Nhu rơm rớm nước mắt "Tiểu Yên, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Tớ không nghĩ cậu thích anh ấy như vậy. Nếu cậu thật sự rất để ý, tớ có thể cùng anh ấy chia tay. Trong lòng tớ, tình bạn giữa hai chúng ta càng quan trọng hơn." Vừa dứt lời, nước mắt liền thi nhau chảy xuống. Khóc như hoa lê đái vũ. Hiện tại là giờ giải lao, bởi vì tin đồn kia nên rất nhiều người đều chú ý đến góc này. Hiện giờ, Tần Huyên Nhu vừa khóc, mọi người đều an tĩnh lại. Ánh mắt hóng hớt nhìn về phía bọn họ. Hình ảnh đó chính là, Tần Huyên Nhu đau khổ cầu xin, Tô đại hoa khôi lạnh lùng không đáp lại. Tô Cổ ngồi ở bàn cuối, nhìn cảnh tượng này, một tay chống cằm. Có chút thú vị. Hắn móc tay vào ngăn kéo lấy ra một hộp chocolate, lấy một viên ăn vào miệng. Đang ăn, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng sấm sét. Tô Cổ nhìn ra ngoài. Sắc trời có điểm âm trầm. Dự báo thời tiết nói rằng giữa trưa trời sẽ có mưa. Tô Cổ nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn nhìn Tô Yên. Ừm, vậy hôm nay không ăn cơm cùng Yên Yên nữa. ······ Tới giữa trưa, bên ngoài lại lần nữa truyền tin bát quái. Tô đại hoa khôi ỷ thế hiếp người, Tần Huyên Nhu than thở khóc lóc. Tô Yên ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại. Giữa trưa, tiếng chuông tan học vang lên. Học sinh đều ồ ạt chạy ra ngoài. "A, bên ngoài trời mưa rồi." "Tớ quên mang ô che rồi, làm sao bây giờ?" Một câu tiếp theo một câu. Tô Yên phản ứng chậm chạp một chút. Sắc mặt không có gì thay đổi. Cô đứng lên, cũng chuẩn bị đi ăn cơm. Tần Huyên Nhu ngồi bên cạnh, khóc đến hai mắt đỏ bừng "Tiểu Yên, cậu còn giận tớ sao?" Thấy Tô Yên không phản ứng, định rời khỏi chỗ ngồi. Tần Huyên Nhu duỗi tay nắm lấy quần áo cô, cố gắng muốn nghe được đáp án. Quần áo bị túm lấy, nhưng Tô Yên cũng không có dừng bước. "A!" Tần Huyên Nhu bị kéo một cái lảo đảo, ngã xuống lối đi nhỏ trong lớp. Nghe thấy âm thanh, Tô Yên mí mắt giật giật. Dừng lại, cau mày, có chút không kiên nhẫn. "Huyên Nhu!" Ngoài cửa truyền đến giọng của Bạch Hoành Vũ. Bạch Hoành Vũ bước nhanh tới, ném chiếc ô trong tay xuống đất, vội vàng đỡ người lên. "Huyên Nhu, không sao chứ? Bị thương chỗ nào?" Hắn ta vừa dứt lời, Tần Huyên Nhu liền ghé vào trong lòng Bạch Hoành Vũ nhỏ giọng khóc lên. "Hoành Vũ, có phải em rất vô dụng hay không?" Tô Cổ ngồi ở hàng sau, không nhúc nhích một chút nào. Lại mở chocolate ra, vừa ăn vừa xem. Tần Huyên Nhu này, cũng không tồi a.