Bị Tư Đồ Tu nhìn thấy.
Lực đạo bóp túi tiền càng lớn hơn nữa.
Hiển nhiên là bị hắn hiểu lầm thành vì muốn ứng phó hắn nên mới nói dối.
Tiểu thị vệ của chính mình thế nhưng chạy tới đưa túi tiền cho người khác, còn cho hắn ta kẹo, còn dám đem cả Phật châu tặng cho hắn ta.
Thích hắn ta như vậy sao??
Tư Đồ Tu âm u.
"Xích Tinh"
Ngoài cửa vang lên tiếng Xích Tinh đáp lại.
"Thị vệ đang ở ngoài cửa kia, kéo ra ngoài chém."
Xích Tinh lên tiếng
"Vâng!"
Tô Yên trừng lớn mắt.
Thị vệ bên ngoài.
Còn không phải là Vương Lâm sao?
Kỳ thật sống chết của người khác nàng vốn không quan tâm.
Nhưng, nếu bởi vì nàng mà ảnh hưởng tới sống chết của người khác, việc này, vẫn là muốn quản.
Nàng lên tiếng
"Vương gia, Phật châu không phải là do hắn trộm."
Tư Đồ Tu ngẩng đầu nhìn nàng
"Cô vì tình lang của mình mà cầu tình?"
Thời điểm hắn nói ra lời này, nét tươi cười trên mặt đều đã biến mất.
Âm trầm trên mặt một chút cũng không che dấu, liền bại lộ ở trước mặt Tô Yên.
Nàng lắc đầu
"Hắn không phải tình lang của ta."
"Không liên quan Tống thị vệ, vậy cô vội cái gì?"
Nàng vừa muốn mở miệng đã bị người ta cắn một cái.
Đau đến xuyên tim.
Nàng chỉ là sức lực lớn, chứ không phải tường đồng vách sắt.
Bởi vì đau đớn kich thích, hốc mắt liền đỏ hồng.
Đương nhiên, nàng không phải muốn khóc, thuần túy là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Tư Đồ Tu lúc này đang tức giận, thế cho nên không có lòng dạ tính kế nàng như thường ngày.
Nhìn nàng nước mắt lưng tròng, căn bản đều không nghĩ tới có phải mình đã cắn đau nàng hay không.
Trong đầu tất cả đều là suy nghĩ, tiểu thị vệ của mình thế mà vì tên gian phu ở bên ngoài mà thương tâm.
Thế nên càng nghĩ càng giận, càng tức càng muốn cắn.
Lời nói cũng càng thêm khi dễ người
"Khóc? Tống thị vệ hiện tại liền thương tâm như vậy, vậy lúc đầu của tên gian phu kia rơi xuống, sợ là cô sẽ khóc khô nước mắt."
Trong bất tri bất giác, Vương Lâm từ tình lang thành gian phu.
Tô Yên nghe hắn nói.
Nhìn hắn, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Người này, hắn có phải đã quên hắn cắn nàng một nhát hay không?
Tư Đồ Tu bị Tô Yên nhìn đến bực bội.
Bất quá trên mặt không biểu hiện ra.
Hắn ngậm ý cười, như cũ chậm rì rì nói.
Chính là càng nói lại càng khi dễ người ta
"Như thế nào? Chẳng lẽ là muốn cùng gian phu của cô đồng sinh cộng tử sao?"
Tô Yên lâm vào trầm mặc.
Nàng cảm thấy hình như chỉ nói một hai câu thì giải thích không rõ ràng lắm.
Hơn nữa thấy hắn càng ngày càng tức giận, hơn nữa luôn nhận định Vương Lâm là gian phu của nàng.
Tô Yên chậm rãi ra tiếng, nói nghiêm túc
"Ta cùng hắn không có quan hệ gì."
Nàng chống tay lên bàn.
Rất nghiêm túc mà nhìn hắn.
Ánh mắt chân thành.
Tư Đồ Tu không nói lời nào.
Vẫn là bộ dạng tươi cười như vậy.
Một bộ dạng vô luận nàng nói cái gì hắn cũng sẽ không tin.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Tư Đồ Tu chợt co rụt lại.
Tô Yên muốn đứng dậy.
Chỉ là ······
Một bàn tay Tư Đồ Tu gắt gao ôm lấy eo nàng.
Không cho nàng động đậy.
Tô Yên cũng không đứng dậy nữa.
Cánh tay nàng không dùng sức.
Tư Đồ Tu ôm Tô Yên, nhìn qua tâm tình không tồi.
Hắn từ trên bàn đứng dậy, nhân tiện ôm lấy Tô Yên.
Cúi đầu nhìn nàng, lẩm bẩm mỉm cười
"Tống thị vệ chẳng lẽ là từ khi vào vương phủ, liền vẫn luôn đối bổn vương như hổ rình mồi?"