Phong Chỉ thực mau chạy tới.
Đang muốn ôm Tô Yên.
Kết quả, liền thấy được người đang che mặt đứng bên cạnh.
Sau đó, bước chân Phong Chỉ phanh lại.
Thật cẩn thận vươn tay, chào hỏi với Tô Yên
"Tô Yên, cô đã về rồi."
Cười cực kỳ gượng gạo.
Bước chân còn nhịn không được lui ra sau.
Đừng tưởng rằng che bằng cái khăn tay ta liền không quen biết ngươi.
Hoa Vô Khuynh ngươi dù có hóa thành tro ta đều nhận ra.
Một ngày đó, Huyền Dã chưởng môn bị hung tàn giết chết làm nàng thiếu chút nữa liền phun ra.
Một kích trí mạng, cũng là lần đầu tiên Phong Chỉ xác thực cảm nhận được uy lực của vị sát thần này.
Ngẫm lại tiểu mỹ nhân ngốc hề hề trước kia, nàng còn ghét bỏ hắn.
Ô ô ô -
Vẫn là ngốc một chút mới đáng yêu.
Đối với phản ứng của Phong Chỉ, Hoa Vô Khuynh cũng chỉ nhìn lướt qua.
Sau đó, lực chú ý liền dừng ở trên người đám hài tử nơi xa kia.
Hắn cái gì cũng chưa làm, chỉ là đứng ở đó nhìn đám hài tử chơi đùa qua lại.
Lâm vào hồi ức.
Tô Yên móc ra bình sứ màu trắng, giao cho Phong Chỉ
"Giải dược."
Phong Chỉ vừa nghe, trước mắt tức khắc sáng ngời.
Cũng không màng Hoa Vô Khuynh ở bên cạnh, vội vàng đi đến trước mặt Tô Yên.
Giây tiếp theo, ôm chặt nàng
"A a a a!!! Tô Yên, cô thật lợi hại!"
Bọn họ nhiều người như vậy lật hết cả viện tử của Huyền Dã chưởng môn đều không có tìm được giải dược.
Thế nhưng Tô Yên dễ như trở bàn tay đã tìm được rồi!
Còn có thể nói cái gì?
Phong Chỉ cảm thấy, Tô Yên quả thực chính là phúc tinh của mình.
Từ khi gặp Tô Yên, nàng liền bắt đầu gặp dữ hóa lành, làm cái gì cũng cực kỳ thuận lợi.
Chỉ là, ôm Tô Yên còn không chưa đến ba giây.
Phong Chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lôi kéo bả vai mình.
Sau đó, nàng liền từ trên người Tô Yên bị kéo xuống dưới.
Phong Chỉ lui sau hai bước.
Đôi mắt Hoa Vô Khuynh đen nhánh, nhìn Phong Chỉ
"Chỉ là nói chuyện, không cần kéo kéo giật giật."
Phong Chỉ gương mặt tươi cười đón chào, vội vàng gật đầu
"Được được được."
Tô Yên ra tiếng
"Đổ dược này lẫn vào nước, để thôn dân đều uống đi, bọn họ sẽ khỏi hẳn."
Phong Chỉ gật đầu.
Sau đó cầm bình sứ màu trắng kia chạy đi.
Chờ Tô Yên cùng Phong Chỉ nói chuyện xong, phát hiện lực chú ý của Hoa Vô Khuynh còn ở trên người đám hài tử kia.
Tô Yên
"Chàng đang suy nghĩ cái gì?"
Tầm mắt Hoa Vô Khuynh chuyển dời đến trên người Tô Yên.
Sau đó rầu rĩ nói
"Ta chưa từng được như vậy."
Chưa từng cùng tiểu bằng hữu khác chơi đùa.
Tô Yên gật gật đầu, nhìn hắn
"Em cũng chưa từng."
Hoa Vô Khuynh sửng sốt trong chớp mắt.
Sau đó, chủ động duỗi tay ôm lấy Tô Yên.
Thật lâu sau, chỉ nghe hắn nói
"Nếu nàng về sau muốn chơi, ta có thể giúp nàng."
Tô Yên cự tuyệt
"Em không muốn."
"Nếu là ta muốn chơi, Yên Yên sẽ giúp ta sao?"
Tô Yên
"······"
Hắn còn học được cách hỏi ngược này ở đâu ra vậy??
Hoa Vô Khuynh dùng đôi mắt đen nhánh kia nhìn nàng đăm đăm.
Tô Yên duỗi tay che mắt hắn lại.
Thành ra cả một khuôn mặt, tất cả đều bị che đậy.
Thực mau, liền nghe được tiếng Phong Chỉ
"Mọi người không cần loạn! Từng người xếp hàng lại đây lĩnh giải dược!!"
Chuyện giải dược này giao cho Phong Chỉ.
Tô Yên bên này liền không còn chuyện gì nữa.
Nàng nhìn Hoa Vô Khuynh
"Đi thôi, trở về nào."
Hoa Vô Khuynh gật đầu.
Chờ đến khi tay Tô Yên buông xuống, Hoa Vô Khuynh nhìn nàng
"Yên Yên vui vẻ không?"
"Ân?"
"Yên Yên cầm giải dược cứu thôn dân. Vui vẻ không?"