Chương 129: Hoàng tử bệnh kiều (54)

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:15

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng rối rắm của Tô Yên ở đằng kia, giả vờ trầm ngâm trong một lát mới lên tiếng: "Là cảm thấy không tiện, muốn sau khi yến hội tan về tẩm điện mới đưa cho bổn cung?" Tô Yên vừa nghe, sau đó nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, nô tỳ không quấy rầy điện hạ, lui xuống trước." Nàng vừa đi, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã kéo cánh tay nàng, kéo người quay lại. Lần này, trực tiếp ôm vào trong lòng, căn bản mặc kệ cách đó hai mét còn có người. Hiên Viên Vĩnh Hạo dán vào vành tai nàng, khẽ cắn. Ngữ khí không biết vì sao lại hạ xuống,"Yên tâm, nếu bổn cung không hài lòng, cũng không đòi bạc của ngươi." Tô Yên vừa nghe, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo tia sáng,"Thật sự?" Giọng nói đầy sức sống. Hiên Viên Vĩnh Hạo cười, gác đầu trên vai nàng,"Ngươi phải dùng thứ khác tới bồi thường." Tô Yên mờ mịt, thứ khác? "Ví dụ như thứ gì?" "Ví dụ như, tắm rửa sạch sẽ, tự nguyện nằm lên trên giường của bổn cung." Hắn không hề che dấu dục vọng của bản thân, đã nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng không nhịn được. Tô Yên không hiểu lời nói của hắn, Tiểu Hoa lại rất kích động,"A a a a! Xấu hổ xấu hổ!" Hiên Viên Vĩnh Hạo dán sát lại hơn, cọ cọ hôn nàng, giọng nói khàn khàn,"Ngươi có nguyện ý?" Câu dẫn trần trụi, thế nào cũng phải bắt nàng trả lời. Tầm mắt của hắn quá nóng rực, làm Tô Yên hơi né tránh,"Nô tỳ, phải suy xét suy xét." Ngữ khí mềm mại. Nghe vào trong tai Hiên Viên Vĩnh Hạo đã là rất không tồi. Khóe môi hắn cong lên,"Được, cho ngươi suy xét." Hai người ở đó dây dưa mờ ám, cuối cùng hắn cũng để Tô Yên đi. Tô Yên sờ sờ mặt mình, cũng không biết vì sao, đỏ hơn vừa nãy một chút. Nàng đi dọc theo con đường vừa đi, khi sắp đi tới con đường nhỏ... Lại thấy Lâm Lệ Cường tướng quân và Triệu Tử Yến thừa tướng đi tới. Lâm Lệ Cường nhìn thấy Tô Yên, đã biết điện hạ vừa ở cạnh nha hoàn này. Vì một nữ tử, mà chậm trễ chuyện lớn ở một bên. Lâm Lệ Cường thình lình hừ một tiếng. Tô Yên dừng bước, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. Lại nghe thấy Lâm Lệ Cường nói, cũng không biết đang nói với ai, giọng nói nghiêm khắc cứng rắn,"Nữ tử họa quốc." Chờ đến khi Tô Yên đi xa, Triệu Tử Yến cười lắc đầu, ngữ khí ôn hòa,"Ngươi hà tất như vậy?" Lâm Lệ Cường lắc đầu,"Ta thế nào? Chỉ là không muốn điện hạ vì một nữ tử mà chậm trễ chuyện lớn." Nói rồi hơi dừng lại, lại nói: "Còn nữa, thân phận của nàng rất khả nghi, có lẽ là do kẻ địch phái tới, thực hiện mỹ nhân kế." Triệu Tử Yến thấy Lâm Lệ Cường như vậy, tám phần sẽ không nghe lọt lời mình nói. Cũng không nói nữa, chỉ lắc lắc đầu cười cười. Hai người đi tới bên cạnh ao. Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng sáng trong, đúng là một buổi tối cuối thu mát mẻ. Tô Yên đi trên đường nhỏ, không biết nhớ tới chuyện gì, nàng móc ra một cái hộp màu đen từ trong tay áo ra, đi tới dưới tàng cây, nhỏ giọng nói: "Ngươi không được quên ước định của chúng ta." "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng." Nghe thấy nó trả lời, Tô Yên yên lòng, nghĩ nghĩ, nàng ném cái hộp đó xuống, móc viên thuốc đó ra, đặt vào trong ống tay áo. Sau khi làm xong, mới đi vào trong con đường nhỏ. Trong yến hội, lục tục quan viên đại thần, hoàng tử các công chúa, đều tới. Hiên Viên Vĩnh Hạo và tướng quân, thừa tướng cũng phân biệt đi vào trong yến hội.