Đêm khuya.
Một nửa bầu trời nhiễm đỏ giống như máu tươi dần dần rút đi.
Thân ảnh một nam tử xuất hiện ở dưới chân núi phía Tây Bắc.
Hắn mặc một thân bạch y, thân hình gầy yếu.
Nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Hắn nâng bước đi vào bên trong.
Tựa như đã rất quen thuộc với sơn động này.
Trong chốc lát liền đi tới vị trí trung tâm của sơn động.
Bên trong thật nóng.
Như đang ở trong một cái lò lửa lớn.
Lại đi vào trong thêm một bước, nhiệt độ như muốn thiêu chết người.
Sau đo, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu
"Cứu mạng! Cứu mạng!!! A!!!!"
Là giọng nói tê tâm liệt phế của một nam nhân.
Càng đi vào trong, người chết càng nhiều.
Thi thể nằm la liệt, máu tươi chảy đầy đất, mùi vị tanh mặn tràn ngập trong không khí.
Sắc trời dị thường như tắm máu phượng hoàng khiến các đạo sĩ tu tiên khắp nơi cho rằng nơi này có thiên tài địa bảo, muốn độc chiếm nơi này.
Nào ngờ đâu, chẳng chiếm được gì, ngược lại còn bị "Thiên tài địa bảo" này giết chết.
Phong Huyền tiếp tục đi vào bên trong.
Một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi.
Cho đến khi đi đến vách động.
Vẫn là cảnh tượng giết chóc đó.
Chỉ thấy một con chim biểu tình cao ngạo, cả một thân lửa cháy đỏ rực, đứng im ở đằng kia.
Trên người nó tản ra ngạo khí tôn quý.
Toàn thân không lẫn một chút tạp chất, hồn nhiên thiên thành.
Trước mặt con chim đã chất đầy thi thể.
Tên nam tử vừa nãy còn thét chói tai cũng đã trợn trừng mắt chết ở chỗ đó.
Loài thú đứng đầu trong bốn loại Thần thú Thượng cổ.
Chu Tước*.
*Chu Tước: Một trong tứ đại thần thú (Tứ Tượng) đại biểu cho hỏa khí của thiên địa. Chu Tước khác Phượng Hoàng. Phượng Hoàng chỉ là một loại chim cao quý, có đồng tộc, còn Chu Tước do Thiên địa dưỡng dục ra, chỉ có một con duy nhất. So sánh giữa Phượng Hoàng và Chu Tước nói rộng ra chính là so sánh giữa Sinh linh và Thiên Địa.
Phong Huyền nhìn nó, ánh mắt Chu Tước lúc này cũng dừng ở trên người Phong Huyền.
Một người một chim nhìn nhau chằm chằm.
Chu Tước hừ lạnh
"Tìm chết."
Phong Huyền cúi đầu, lông mi run run
"Nghe nói, trái tim của ngươi đại bổ. Ta muốn ăn thử."
Hắn dùng khuôn mặt hồn nhiên không chút sát khí nào nhìn chằm chằm con chim kia, nhưng lời nói ra lại làm người khác phải sợ hãi.
Hắn nói đơn giản như việc hôm nay ăn gì vậy.
Chu Tước châm chọc
"Giết ta? Nhân loại thật là càng ngày càng ngu xuẩn."
Nó nói xong.
Phong Huyền đỡ tường, ho khan ra tiếng.
Trên mặt không hề có chút huyết sắc.
Hắn bị thương quá nặng.
Có thể đi đến nơi này đều do máu của Tô Yên trợ lực.
Chu Tước bỗng nhiên động đậy, ngẩng đầu kêu to một tiếng.
Nó đập cánh, trong miệng phun ra một ngọn lửa ập tới chỗ Phong Huyền.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, vây quanh hắn.
Lửa Chu Tước không phải là loại lửa bình thường.
Loại lửa này có thể đốt cháy tất cả mọi vật trên thế gian.
Trong mắt Chu Tước hiện lên một tia trào phúng.
Nhưng bỗng nhiên nó phát hiện điểm không thích hợp.
Trên người nhân loại kia đen nhánh, hình như không phải do bị lửa thiêu đốt.
Mà là ······ cánh??
Chu Tước vừa thất thần, ngọn lửa đã dừng lại.
Rốt cuộc cũng nhìn rõ.
Một đôi cánh đen nhánh to rộng bảo hộ Phong Huyền ở trong đó.
Mà ngọn lửa của nó, thế nhưng không có hiệu quả đối với hắn.
Dần dần, cánh chim kia có động tĩnh.
Mở ra, lộ ra Phong Huyền ở bên trong không tổn hao chút lông tóc nào.
Phong Huyền cúi đầu, mái tóc rối tung.
Môi mỏng lúc đóng lúc mở
"Tộc nhân của ngươi bị Thao Thiết ăn chỉ còn lại một mình ngươi. Những kẻ đã chết cũng không thua kém ngươi một chút nào."
Phong Huyền lẩm bẩm, nói xong, hắn ngẩng đầu.
Bộ dạng ốm yếu của hắn xoáy vào trong con ngươi ngập tràn lửa giận của Chu Tước.
Một chiếc lông chim đỏ tươi của Chu Tước đột nhiên phóng ra.
Thẳng tắp phóng tới mặt của Phong Huyền.
Tốc độ quá nhanh.
Sát!
Dù hắn tránh kịp nhưng lông chim cũng sượt qua má phải của Phong Huyền.
Tức khắc, một vết xước xuất hiện trên má hắn.
Máu tươi chảy xuống.
Chỉ là màu máu của hắn không phải là màu đỏ như bình thường.
Mà là máu đỏ có lẫn cả ánh vàng.
Con ngươi Chu Tước co rụt lại
"Ngươi cũng là thần thú thượng cổ?!"
Phong Huyền không trả lời, chỉ liên tiếp ho khan.
Đột nhiên tiếng ho của hắn im bặt.
Phong Huyền quay đầu nhìn về phía cửa động đen nhánh.
Nơi đó có tiếng bước chân lộc cộc truyền đến.