Chương 1541: Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh 9

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:50

Tô Yên cuối cùng cũng vẫn là không có suy nghĩ cẩn thận. Thời gian nhoáng cái đã 8 giờ. Cô nhớ rõ, yến hội là 8 giờ rưỡi bắt đầu, thế cho nên cô không có về nhà mà cùng ba Tô đi đến đó luôn. Tô Yên thay lễ phục Tô đưa, một thân váy dài màu bạc, thiết kế đuôi cá, đeo giày cao gót, trang điểm nhẹ một chút rồi Đi ra ngoài. Tất nhiên, bởi vì Tô Yên ở trong phòng thất thần quá lâu nên đến chậm. Khi cô đến, yến hội đã bắt đầu rồi. Tô Yên đẩy cửa đi vào trong, vừa vặn bên trong âm nhạc đang kéo du dương, sân nhảy từng đôi nối nhau, nhảy khiêu vũ hữu nghị, hương nước hoa tràn ngập trong mỗi góc phòng. Cô đi xuống bậc thang, nhìn khắp nơi. Ba Tô mang theo con gái nhỏ Tô Vũ cùng mọi người chung quanh đàm luận giao tế. Tô vũ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa có Ba Tô dẫn đến, thực mau liền trở thành tiêu điểm toàn trường. Tô Yên đi sang bên cạnh, chuẩn bị ngồi trên sô pha trong chốc lát. Kết quả mới vừa đi được hai bước, liền thấy Quân Vực nghênh diện đi tới, a, không đúng, là Trịnh loan. Trịnh loan một thân tây trang được cắt may tinh xảo, mang theo khí chất quý phái, áo sơ mi màu trắng cổ áo hơi mở ra. Phía sau, An Túc An Đồng đi theo. Yến tiệc này vốn chính là vì Trịnh loan mà chuẩn bị, thế cho nên hắn vừa xuất hiện, lực chú ý của mọi người liền bị hấp dẫn. Trịnh loan dừng lại trước mặt Tô Yên, nhìn váy trên người cô, khen ngợi "Rất đẹp." Tô Yên không nói chuyện. Thời gian trầm mặc, Ba Tô đã dẫn theo Tô Vũ đi tới bên cạnh Vừa đi vừa nói "Trịnh tiên sinh, nghe đại danh đã lâu a." Nói đoạn liền duỗi tay đưa đến, ý muốn bắt tay với Trịnh loan. Tầm mắt Trịnh Loan vẫn luôn không rời khỏi người Tô Yên. Mọi người đứng bên cạnh cũng có thể cảm thấy ánh mắt ấy nóng rát nhường nào. Giống như cô gái này đang nợ tiền hắn, chỉ nhìn chằm chằm người ta không bỏ. Cho đến khi Tô Yên dời đi tầm mắt, nhìn về phía Ba Tô, ánh mắt Trịnh Loan mới từ trên người Tô Yên rời đi. Hắn nói "Tô chủ tịch, nghe danh đã lâu." Thương trường luôn cần sự khách sáo. Tô Vũ bên cạnh, lực chú ý ban đầu là ở trên người Tô Yên, cô ta không nghĩ tới Tô Yên mặc lễ phục này lại đẹp xuất sắc như vậy, càng không ngờ được là Tô Yên cùng vị Trịnh Loan này có quen biết. Cho đến khi nghe được giọng nói Trịnh Loan, Tô Vũ mang theo nụ cười tiêu chuẩn ngẩng đầu, đang muốn cùng Trịnh loan chào hỏi. Ngay khi tầm mắt dừng ở trên mặt hắn, hô hấp liền cứng lại. Có lẽ là trước nay chưa từng gặp qua người đàn ông nào có bộ dáng như này. Tự phụ, tinh xảo. Gương mặt Tô Vũ hơi hơi phiếm hồng, cô nghe được thanh âm trái tim mình nhảy lên nhanh chóng, nhịn không được duỗi tay vén tóc mình để sau tai. Mở miệng "Trịnh tiên sinh, may mắn hôm nay ở chỗ này gặp được ngài." Trịnh loan nghe xong, gật gật đầu. Sau Đó, lực chú ý liền chuyển dời đến người Tô Yên. Hắn nhìn chằm chằm cô, một chút cũng không thèm để ý bên cạnh còn hai người đang đứng. Hơi hơi cúi người "Em hôm nay nhìn thấy tôi, vui vẻ không?" Tô Yên không nói lời nào, hắn liền ở đằng kia chờ, bày ra tư thế nhất định phải nghe được câu trả lời từ cô. Ba Tô nhìn phương thức hai người ở chung, trong mắt hiện lên tia sáng. Ông ta nói "Tiểu Yên, Trịnh tiên sinh đang hỏi con kìa." Tô Yên gật đầu "Ân" Nhìn thấy cô gật đầu, Trịnh loan nở nụ cười. Khác với nụ cười khách sáo mới nãy, lần này ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt cũng lay động rực rỡ. Tô Yên nhìn hắn cười rộ lên, sửng sốt một chút. Sau đó liền thấy hắn vươn tay, một bàn tay khác đặt ở sau lưng "Tô tiểu thư, hôm nay có thể mời em nhảy một điệu không?"