Tô Yên hiển nhiên cũng không biết Thời Thù ghen tị.
Dù cho cô có biết, chỉ sợ cô cũng vô pháp lý giải Thời Thù vì sao lại ăn dấm* với một nữ nhân.
*Ghen tuông
Cô nghi hoặc
"Vì sao muốn hủy bỏ?"
Cô còn phải kiếm tiền trả nợ.
Thời Thù nghe rất là khó chịu.
Cúi đầu, cắn thịt non trên cổ cô một ngụm
"Anh thực khó chịu."
Tô Yên gật đầu
"Ân, em cảm giác được."
Tuy rằng, cô cũng không biết hắn rốt cuộc vì sao khó chịu.
Thời Thù nghe cô thản nhiên nói, chỉ cảm thấy càng buồn bực.
Chỉ có thể ôm cô hôn nhiều trong chốc lát, giảm bớt tâm tình buồn bực của mình.
Tới buổi tối, lúc ngủ.
Tự nhiên, Tô Yên không có khả năng đi được.
Đương nhiên cô cũng không muốn chạy.
Từ khi Tô Yên đi cứu Chu Viện trở về, Thời Thù trở nên rất ít nói.
Chỉ là ôm cô, đè nặng hôn trong chốc lát, sau đó lại ôm trong chốc lát.
Chờ tới khi chuẩn bị đi ngủ.
Hắn tắm xong đi ra.
Cô mới nhìn thấy, cổ tay phải của Thời Thù, giống như lại sưng lên.
Cô nhớ rõ, mấy ngày trước trên cơ bản đã bớt sưng.
Lại dưỡng mấy ngày là có thể tốt như ban đầu.
Như thế nào lại biến thành như vậy rồi?
Cô nhìn nửa ngày, vẫn nói
"Tay anh..."
Thời Thù nhìn thoáng qua cổ tay của mình.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Tô Yên
"Vừa nãy không cẩn thận ngã xuống giường, lại đau rồi."
Tiểu Hoa nhỏ giọng phun tào
"Thời Thù đại nhân thật ngốc a, còn rớt xuống giường."
Nói xong, Tiểu Hoa liền ý thức được chỗ không đúng.
Ra tiếng
"Ký chủ, em nhớ rõ trước khi chị đi cứu Chu Viện, đã đẩy hắn xuống dưới giường."
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Sau đó đứng lên.
Đi tìm kiếm túi của mình.
Tiếp đó tìm đến một lọ thuốc xịt tiêu sưng.
Kéo tay hắn qua.
Phun xuống, xoa trong chốc lát.
Thời Thù nhìn hành động của cô, rầu rĩ ra tiếng
"Đau."
Tô Yên tay dừng một chút.
Lực đạo càng nhẹ hơn.
Cô ra tiếng
"Như vậy thì sao?"
Thời Thù một tay ôm lấy cô.
Hắn ngửi trên người cô có một mùi hương ngọt ngào.
Đây là do ăn đường quá nhiều sao?
Hắn câu câu môi.
Trong mắt sâu kín tối tăm cũng chưa tiêu tán.
"Tiểu Quai."
"Ân?"
Cô ra tiếng.
Thời Thù
"Nếu như anh cùng Chu Viện đồng thời rơi vào trong nước, em chỉ có thể cứu một người, một người khác sẽ chết đuối, em cứu ai?"
Tô Yên
"······"
Tô Yên không nói lời nào.
Người nào đó không chịu buông tha.
"Em cứu ai?"
Tô Yên xoa tay cho hắn.
Sau đó, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Cô cần thư giãn đầu óc.
Vấn đề này, quá phức tạp.
Muốn cẩn thận ngẫm lại.
Chỉ là ánh mắt người nào đó gấp gáp nhìn chằm chằm.
Giống như là Tô Yên dám nói cứu Chu Viện, hắn liền nhảy từ nơi này xuống vậy.
Chờ lột kẹo ra.
Cô vốn là muốn ăn.
Kết quả vừa nhấc đầu, liền đối mặt cùng hắn.
Cô giơ tay, nhét viên kẹo kia vào trong miệng hắn.
"Ăn kẹo xong, ngủ."
Thời Thù bị đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một viên kẹo.
Cũng là kỳ quái.
Hắn vừa nãy còn thực tính toán chi li.
Đảo mắt, lại cao hứng lên.
"Ân"
Giống hệt cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Sau đó, hai người lên giường tắt đèn, ôm nhau mà ngủ.
Thời Thù đúng thật là biết làm màu.
Một giây có thể tức giận cho người xem.
Nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
Tô Yên lột một viên kẹo cho hắn ăn, đảo mắt liền tốt rồi.
Đại khái, có thể trị hắn, cũng chỉ có Tô Yên.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên đi đến phim trường.
Chờ đến khi vào phòng hóa trang, liền thấy Chu Viện một bộ thiếu nữ xuân tâm manh động.
Trong tay ôm một ly trà sữa, cắn ống hút.
Thất thần, hoặc có lúc trực tiếp cười ra tiếng.
Xem bộ dáng kia thực dọa người.