Chương 467: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 8

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:13

Một bên, tiểu thái giám nhìn màn này, nuốt một chút nước miếng, cố nén khiếp sợ trong lòng. Một màn không thể tưởng tượng này. Thế mà đã xảy ra... Đây không biết là chủng loại sủng vật gì, tuy rằng xuất hiện bất ngờ, nhưng lại được chủ tử yêu thích. Có thể khiến chủ tử cười vui vẻ như vậy, trên đời này là thứ đầu tiên. Cho dù chỉ là quả cầu thịt nho nhỏ, nhưng có lẽ, về sau chủ tử sẽ rất yêu thích. Thanh Vân hầu hạ đã lâu, cũng là một trong số ít hạ nhân có thể ổn định vững chắc hầu hạ ở trước mặt chủ tử, sống sót vượt qua ba năm. Tự nhiên, nhãn lực cũng phải có chút hơn người. Từ nay về sau, Tô Yên ổn định vững chắc ở lại bên người Vũ Văn Húc. Thời gian nhoáng cái, ba tháng qua đi. Lại là giữa trưa một ngày nào đó. Tô Yên ngồi ở trên bàn cơm, ô ô một ngụm, nuốt lấy thịt gà được bón lại đây. Vũ Văn Húc một tay chống cằm, một tay cầm thìa từng muỗng từng muỗng đút vật nhỏ nhà hắn. Tô Yên ăn một miếng lại một miếng. Ăn ăn, Vũ Văn Húc liền duỗi tay nhéo nhéo thịt mềm trên người Tô Yên. Sau đó ra tiếng "Hình như, béo chút." Tô Yên nghiêng đầu nghe, sau đó cúi đầu, dùng tay thịt vỗ vỗ bụng chính mình. "Ô -" Nàng gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục há mồm to, ăn. Vũ Văn Húc giống như đã quen nó thông minh như vậy, cũng không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa. Hắn gắp một miếng rau xanh đưa tới bên miệng Tô Yên. Tô Yên mới vừa mở miệng, sau đó yên lặng ngậm lại. Nàng không muốn ăn rau xanh. Nàng muốn ăn thịt. Đôi mắt nhìn bàn thịt gà kia. Mâm còn có rất nhiều món a. Vũ Văn Húc cười nhạt, giống như biết vật nhỏ này thích ăn thịt. Làm bộ buồn rầu nói "Làm sao bây giờ? Lại cho ngươi ăn thịt, ta sẽ bị đói." Tô Yên chớp chớp mắt. Tin thật. Cũng rất buồn rầu. Hắn đối với mình thực tốt. Mỗi ngày đều cho nàng rất nhiều món ngon. Hơn nữa còn rất tiện lợi, nó muốn đi chỗ nào cũng không cần tự mình chạy đi, hắn sẽ ôm nó đi. Ách... Do dự thật lâu. Nhưng, không muốn ăn rau xanh, muốn ăn thịt... Nàng thấp đầu, cũng lâm vào trong buồn rầu. Vũ Văn Húc mí mắt hạ thấp, gắp một miếng thịt gà. Đưa lại đây "Ân, vẫn cho ngươi ăn vậy, cũng không thể để ngươi bị đói." Tô Yên lời nói cũng chưa nghe hết, ánh mắt sáng loáng, ô ô một ngụm liền ăn miếng thịt gà kia. Vũ Văn Húc đôi mắt đen nhánh nhìn nó. Trong mắt ý cười dần dần phai nhạt đi. Hắn biết bản thân thích một cái đồ vật, cùng lắm cũng chỉ mấy ngày. Hiện giờ, nhìn viên thịt nhỏ này, cũng nên vứt bỏ rồi. Hắn buông đũa xuống, kéo bàn thịt gà kia tới trước mặt Tô Yên. "Ăn đi" Duỗi tay, ôn nhu sờ sờ nó. Sau đó, ý bảo người phía sau đẩy xe lăn rời đi. Tô Yên ăn đã lâu, ngẩng đầu nhìn vị trí trống rỗng. Nó sinh ra đã ba tháng. Mỗi lần ăn cơm hắn đều sẽ tự mình đút nàng, dù có không đút nó, cũng sẽ cùng nó ăn. Hiện giờ đã thành thói quen. Hắn vừa đi, Tô Yên nhìn nhìn thịt gà trước mặt mình. Giống như, hương vị cũng không ăn ngon như trước nữa. Nghĩ xong, lại ăn một khối ức gà vào trong miệng. Nhai nhai, chậm rì rì buông thịt trong tay xuống, dọc theo chân bàn tuột xuống đất, chạy ra bên ngoài. Tô Yên đi ra, là buổi trưa. Chờ đến khi trở về, trời đã tối. Nàng đi chậm rì rì, hiện giờ đã cường tráng hơn nhiều so với lúc mới sinh. Nhưng mà hôm nay, lại đi rất chậm. Trong miệng cắn một con thỏ phì nộn. Trên cổ con thỏ chảy máu, hình như còn chưa hoàn toàn tắt thở. Nhưng mà cũng đã thoi thóp. Tô Yên bốn chân thịt run rẩy. Ngô, mệt mỏi quá a. hazz, lần sau nên tìm con thỏ nhỏ một chút. Nhưng, nếu nhỏ một chút, hắn có thể ăn không đủ no hay không??