Quản gia vì sao lạ nói câu cuối cùng kia?
Thật sự là bởi vì đã mời rất nhiều gia sư tới dạy cho thiếu gia.
Mỗi lần đều là bị làm tức giận đến bỏ dạy, cũng có lúc thiếu gia dứt khoát không xuất hiện ở trong nhà, một hai tuần không thấy được bóng người.
Này còn dạy như thế nào?
Tô Yên duỗi tay tiếp nhận lịch học.
Gật đầu
"Được"
Sau đó đi tới nhà bếp dùng cơm, kéo ghế dựa, chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.
Tiếp theo, cửa lớn bị đẩy ra.
Tô Yên mới ăn một miếng cơm, sau đó lại ngẩng đầu xem qua.
Chỉ nhìn thấy Hoắc Từ một thân đồ đen đi đến.
Không biết hắn đi làm cái gì, chỉ là nhìn trang phục này, rất giống đồ đi xe máy.
Hoắc Từ vừa tiến vào, tầm mắt đảo qua, nhìn về phía Tô Yên ngồi ở trên bàn cơm ăn cơm.
Hoắc Từ nhíu mày lại, đi tới chỗ Tô Yên.
Tô Yên còn tưởng rằng hắn muốn ăn cái gì.
Kết quả người nọ đi thẳng về phía cô, đánh giá trên dưới một phen.
Hỏi
"Quần áo ở đâu?"
Tô Yên thành thành thật thật nói
"Trong phòng có."
Hắn như suy tư gì đó, gật đầu.
"Bên trong hẳn là mặc quần áo đi?"
Nói đoạn duỗi tay, kéo cổ áo Tô Yên, muốn xem bên trong.
Kết quả nửa đường sửa lại lộ tuyến, niết lên mặt Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
"Làm gì?"
Hắn vuốt xúc cảm mềm mại này.
Ân, quả nhiên rất mềm.
Lúc này, di động Hoắc Từ truyền kêu lên.
Hắn lúc này mới buông lỏng tay ra để nghe điện thoại.
"Nói"
Lúc hắn nghe lời nói điện thoại bên kia xong, xoa nhẹ mày một chút.
"Đã biết."
Nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.
Khi hắn ngẩng đầu xem Tô Yên, kết quả phát hiện người nọ chạy tới chỗ khác ăn.
Cách hắn rất xa.
Hắn nhìn.
Môi mỏng lạnh mang ý cười
"Cô giáo, khi nào thì học?"
Tô Yên ăn hai miếng rau xanh, ngẩng đầu nghiêm túc nói
"Cơm nước xong?"
Hoắc Từ nhìn thoáng qua thời gian
"Chờ đến khi cô giáo cơm nước xong, tôi liền không có thời gian."
Lời này là có ý gì?
Đây còn không phải là bắt cô nhịn ăn sao?
Động tác đang ăn của cô dừng lại, buông đũa
"Vậy, vậy bây giờ học?"
Hoắc Từ gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.
Nhưng mà thực mau, hắn trầm ngâm một tiếng, có vẻ là rối rắm
"Nhưng mà ······, tôi có chuyện quan trọng muốn làm, không đi không được, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tô Yên sau khi nghe xong, trầm mặc.
Năm phút sau, xe ô tô màu đen ngoài biệt thự bắt đầu chạy.
Trên ghế sau, Hoắc Từ ở đằng kia ngồi, bên cạnh hắn là Tô Yên.
Tô Yên ra tiếng, nghiêm túc nói
"Kỳ thật ngày mai cũng có thể học."
Hoắc Từ nhìn cô một cái
"Ngày mai? Cô giáo là muộn làm chậm trễ việc học của tôi? Ngày kia có buổi kiểm tra, nếu lại thi không tốt, vậy là lỗi do cô giáo rồi."
Người nào đó lưu loát nói một đống lớn.
Trốn tránh trách nhiệm một cách sạch sẽ.
Tô Yên
"······"
Một tiết khóa cô còn chưa có dạy, không thể hiểu được liền biến thành cô sai.
Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu lột một viên kẹo, ăn vào trong miệng.
Vị dâu tây sữa bò lan ra không khí.
Người nào đó hỏi
"Cô ăn cái gì?"
"Ăn kẹo"
"Ăn ngon sao?"
"Ân, còn được."
Hoắc Từ nghe cô nói.
Một bàn tay chống ghế dựa, tới gần Tô Yên.
Càng tới gần, hơi thở vị dâu tây sữa bò càng nồng đậm.
Trong xe tối tăm, hai người dựa vào cực gần.
Tiếp theo, hắn sát vào bên tai Tô Yên.