Chương 1887: Xin chào, học bá! 12

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Tô Yên mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói "Ta đã trở về." Nói xong, liền định đặt nó xuống. Kết quả, thứ này cho rằng mình vẫn được cưng chiều giống khi còn nhỏ, bèn dùng móng vuốt sắc nhọn kéo cổ áo cô "Ô ô ô -" Phát ra tiếng nức nở. Vẻ mặt kiêu ngạo và dữ tợn kia không hề khiến người ta có cảm giác muốn che chở, chỉ cảm thấy thứ này sắp phát cuồng rồi, phải mau chạy. Rầm rì xong, liền lôi kéo Tô Yên. Mặc dù nó dùng rất ít lực để kéo, nhưng cuối cùng vẫn cứ làm rách áo Tô Yên. Tiểu Hoa ghét bỏ "Hừ - ký chủ, chị vứt nó đi, chúng ta đi nhặt một con vật nhỏ dễ thương khác?" Tô Yên "Không sao." Vừa nói, Tô Yên vừa ôm một con sói tuyết cao hơn mình đi đến phòng khách. Đồng chí sói tuyết được Tô Yên ôm vô cùng thoải mái, đầu to ghé vào vai Tô Yên. Tiểu Hồng đi sau vô cùng hâm mộ. Chu chu cái miệng, nói "Yên Yên chưa từng ôm nguyên thân của ta." Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Cổ truyền đến từ phía sau "Ôm nguyên thân của ngươi? Ngươi muốn chôn sống Yên Yên sao?" Tuy rằng hằng ngày Tô Cổ ăn hiếp nó, nhưng tay vẫn xé kẹo bông gòn nhét vào miệng Tiểu Hồng. Tiểu Hồng vừa ăn vừa hâm mộ. "Ta cũng muốn được Yên Yên ôm." "Ngươi chết tâm đi." Tiểu Hồng ngày thường vô tâm vô phế, cũng không biết vì lý do gì mà lại đâm đầu vào cái vấn đề hão huyền như vậy. Hai mắt nó hâm mộ nhìn vào phòng khách. Nhìn trong chốc lát, mới cúi đầu ăn kẹo bông gòn của mình. Nhưng cũng không nói muốn được Yên Yên ôm nguyên thân nữa. Tô Cổ ném cặp sách xuống, quay lại phát hiện Tiểu Hồng vẫn đứng ở đằng kia, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn. Hắn xoa xoa ấn đường. Tên ngốc này thật sự quên luôn mình là một con quái vật hơn ngàn năm tuổi rồi. Còn thật sự coi mình là một đứa trẻ? Tô Cổ bước tới, xách cổ áo nó đi ra ngoài. Tiểu Hồng mờ mịt, vừa ăn vừa hỏi "Đi đâu?" Vừa hỏi xong, Tô Cổ đã ném nó lên xe, trực tiếp lái ra khỏi biệt thự. Một giờ sau, đi vào vùng ngoại ô. Chung quanh không một bóng người, cũng không có camera giám sát. Hắn đi xuống xe, cởi áo khoác đồng phục. "Biến trở về thân rắn đi." Giọng hắn có chút không kiên nhẫn. Tiểu Hồng mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến trở về thân rắn. Nó theo thói quen biến thành một con rắn nhỏ. Tô Cổ ấn đầu nó "Biến lớn, lớn nhất." Thân thể Tiểu Hồng tức khắc lớn lên vô số lần. Phanh! Thành công đè xẹp lép cái xe. Thân thể dài mấy chục mét, thô to như bắp chân đàn ông. Hoa văn đen đỏ đan xen, khoanh tròn từng lớp. Không còn bộ dáng đáng yêu như ngày thường. Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun phì phì, vô cùng dữ tợn, đáng sợ. Nhìn một cái là có thể dọa người ta trực tiếp ngất xỉu. Tô Cổ chau mày. Có lẽ ngày thường đối mặt với cái thân hình bánh bao mũm mĩm kia quá quen thuộc rồi. Thế nên hắn quên mất, tên đần này cũng là một thứ có lực sát thương cực lớn. Tô Cổ duỗi tay, ôm thân rắn của Tiểu Hồng lên, di chuyển ra ngoài. Vừa ôm vừa hỏi "Như vậy được chưa?" Tiểu Hồng thực hưng phấn "Tê tê tê tê tê" "Xoay hai vòng, xoay hai vòng." Tô Cổ cố nén xúc động muốn ném nó xuống, đứng tại chỗ xoay hai vòng. Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, rung người đắc ý, nhịn không được muốn hất đuôi. Tô Cổ bắt lấy cái đuôi, không cho nó lộn xộn. Con rắn ngốc này nghĩ mình bao nhiêu tuổi? Ôm một cái chính là ôm hơn nửa giờ. Tiểu Hồng chưa đã thèm nhưng Tô Cổ đã hết kiên nhẫn. Giơ tay, liền ném nó xuống mặt đất. Một đống to như vậy vừa chạm đất, mặt đất dưới chân đều chấn động.