Hoặc Vưu giống như rất lạnh, cả người đều run cầm cập.
Tô Yên nhìn hắn, cảm thấy không đúng lắm. Cô trực tiếp cõng hắn đi vào trong phòng. Đặt hắn nằm xuống giường, ấn nút cấp cứu khẩn cấp.
Chưa đến một phút, một nhóm bác sĩ đã vội vã chạy vào. Khoan Dư và Khoan Quả cũng tới.
Tô Yên nắm bàn tay hắn, lạnh lẽo thấu xương. Sau đó, Hoặc Vưu liền lâm vào trạng thái hôn mê.
Nhiệt độ trong phòng được chỉnh lên 37 độ.
Mười phút sau, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhìn Tô Yên.
Hai đầu lông mày nhăn lại, không khí vô cùng nghiêm trọng.
"Trong 72 giờ tới, bắt buộc phải uống được bình bí dược còn lại."
Tô Yên mím môi. Ánh mắt cô chuyển từ trên người bác sĩ về phía Khoan Dư, Khoan Quả
"Tìm được chưa?"
Cô hỏi.
Sắc mặt Khoan Dư vô cùng căng thẳng.
"Chưa"
Rõ ràng nhận được tin báo bình bí dược kia xuất hiện gần trường quân đội. Quân đội tìm kiếm, bọn họ cũng âm thầm điều tra. Nhưng bình bí dược đó giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Tìm không thấy.
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, Khoan Dư nhận được một cuộc gọi. Hắn đi ra ngoài, chốc lát liền quay về. Vô cùng hưng phấn nói
"Tìm được bí dược rồi."
Vừa dứt lời, Tô Yên liền quay đầu lại nhìn hắn.
Các bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm.
Khoan Dư cùng Khoan Quả đưa Tô Yên đến trung tâm chỉ huy. Bên trong truyền đến âm thanh nghiêm túc
"Đồ các người muốn, chúng tôi đã tìm được. Tôi cần xác định các học sinh của chúng tôi có an toàn hay không. Nếu không, thứ đồ đó chúng tôi cũng sẽ không giao cho các người."
Khoan Dư chống lên bục chỉ huy, vô cùng vui vẻ, không có một chút nôn nóng nào.
"Không cần vội, trước tiên tôi cần xem trước một chút, xác nhận xem có phải đồ chúng tôi cần hay không?"
Khoan Dư là một tay đàm phán già đời. Trên màn hình chỉ có hình ảnh 3D của vị quân nhân bên trường quân đội, còn phía bên màn hình của Khoan Dư là một màn đen xì. Giọng nói của hắn cũng đã qua xử lý.
Người kia không còn cách nào. Cuối cùng vẫn là sai người đem bình bí dược lên.
Một bình thuốc đen xì, nút bình màu nâu, bên trên còn có hình một chiếc lá cây màu đen.
Người bên trường quân đội lên tiếng
"Nhìn thấy rõ chưa? Nếu nhìn rõ rồi, cho chúng tôi xem học sinh trường tôi có an toàn không?"
Tô Yên nhìn cái bình, đầu tiên là cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó liền nhớ tới trong túi không gian của cô cũng có một cái y như đúc.
Đang ngẫm nghĩ, Khoan Dư liền đáp ứng.
"Được"
Rốt cuộc việc này liên quan đến sống chết của lão đại, thế cho nên hắn hơi mất bình tĩnh. Quan tâm quá ắt loạn.
Khoan Quả đứng bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn, hận không thể chui qua màn hình cướp cái bình thuốc kia về.
Tô Yên vì muốn xác định kỹ càng, liền lôi bình bí dược Tiểu Hồng đưa cho cô từ trong túi không gian ra ngoài, sau đó đứng im ở đó nhìn.
Nhìn bình thuốc trong tay, rồi lại nhìn bình thuốc trên màn hình.
Giống nhau như đúc.
Nếu để nói hai bình này có gì đó khác nhau, đó chính là cái lá cây màu đen trên nút bình của cô sinh động mà tinh xảo hơn một chút.
Bình của cô là mới tinh, còn bình của trường quân đội lại có chút cũ kỹ giống như đã bị mài mòn, va đập.
Tô Yên cúi đầu, nhớ lại sự tình lúc Tiểu Hồng cho mình cái bình này.
Sau đó cầm cái bình đi đến trước mặt Khoan Dư. Giơ tay vỗ vỗ vai hắn.
Ánh mắt hưng phấn của Khoan Dư còn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh 3D của bình bí dược kia. Khóe mắt nhìn thấy người gọi mình là Tô Yên, liền lên tiếng
"Chị dâu, chị yên tâm, tìm được thuốc giải rồi, lão đại sẽ không có việc gì nữa."
Từ Tô tiểu thư, Khoan Dư liền tấn chức gọi Tô Yên là chị dâu.