Trải qua nhiều thế giới như vậy, Tô Yên không còn là Tô Yên thơ ngây trước đây nữa.
Cô vừa dứt lời, nhìn thấy sắc mặt Tống Du Cảnh xụ đi.
Chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu
"Được, ba ngày."
Chuyện nhiệm vụ kia để một bên đã.
Trước phải giải quyết "tâm can bảo bối" này càng quan trọng hơn.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình.
Không nói gì nữa.
Chuyện này giống như cứ như vậy cho qua.
Buổi chiều, Tô Yên nằm ở phòng bệnh.
Vị tình lang Doãn Hưng lại gọi điện thoại đến.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe
"Bảo bối, em rốt cuộc nhớ tới anh rồi."
Thanh âm ngọt ngấy.
Tô Yên trầm mặc.
Điện thoại bên kia không nghe được động tĩnh, nghi hoặc
"Bảo bối? Em có nghe không? Bảo bối?"
Tô Yên trực tiếp tiến vào vấn đề chính
"" Hẹn thời gian gặp mặt đi."
Doãn Hưng lập tức đáp ứng
"Được"
"Vậy bảo bối thích ở tiệm cà phê?"
Tô Yên sửa đúng
"Tên tôi không phải bảo bối."
Đầu kia điện thoại lập tức hoảng loạn
"Bảo bối tức giận? Bảo bối, thực xin lỗi, đều là anh không tốt, không có năng lực cho bảo bối một cuộc sống ổn định."
Tô Yên lại nói một lần
"Tôi không phải bảo bối."
Bên kia nhanh chóng tiếp lời
"Được được được, bảo bảo đừng nóng giận. Về sau không gọi em là bảo bối là được, nhưng trong lòng anh em vĩnh viễn đều là bảo bối."
Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại.
Tiếp theo, nghe được người bên kia hình như còn có chuyện muốn nói.
Doãn Hưng mới vừa mở miệng
"Bảo bối ·····"
Tô Yên ra tiếng
"Bốn giờ rưỡi. Gặp mặt tại quán cà phê."
Doãn Hưng cao hứng ra tiếng
"Có thể gặp mặt bảo bối, anh thực vui vẻ. Bảo bôi vui vẻ không?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Bình thường."
Hy vọng sớm giải quyết rõ ràng, sớm cắt đứt liên hệ.
Nói xong, Doãn Hưng bên kia có việc.
Thanh âm giống như là trẻ nhỏ
"Bảo bối ······"
Lời nói mới ra miệng.
Tô Yên
"Cúp trước."
Cô nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.
Tô Yên ngồi ở mép giường.
Móc ra hai viên kẹo, lột ra ăn.
Hơn một giờ sau, cô nhìn thoáng qua thời gian.
Đến giờ đi gặp tên kia rồi.
Tô Yên thay một chiếc áo khoác áo dài.
Đeo khẩu trang màu đen đi ra ngoài.
Tiệm cà phê kia cách bên này không xa lắm.
Đi tầm hơn hai mươi phút là đến.
Thỉnh thoảng Tô Yên có thể nghe được âm thanh rao hàng bên cạnh.
Đi đi, bước chân cô bỗng nhiên dừng lại.
Quay đầu lại xem.
Phía sau không có một bóng người.
Cô cúi thấp đầu.
Tiếp tục đi về phía trước.
Đang đi, lại lần nữa dừng lại.
Quay đầu lại đằng sau.
Phía sau vẫn không có người.
Lần này, cô không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Mà là đứng ở chỗ đó chậm rãi nói
"Cậu xác định không ra?"
Vừa dứt lời, cô ở đằng kia đợi trong chốc lát.
Chỉ thấy một cậu bé cao tới bụng mình, đôi mắt màu kim sắc, một đầu tóc đen, mặc một cái trường nào màu trắng phết đất.
Vừa thấy, sẽ có người cho rằng đây là con lai.
Cậu bé cứ như vậy đi tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt.
" Ai làm cậu biến thành như thế này?"
Chỉ thấy cậu nhóc nghiêm trang nói chuyện lạnh như băng, nhưng giọng nói vẫn còn non nớt.
Nghe chỉ cảm thấy manh manh.
"Ăn một cái càng cua "
Nói xong, cậu nhóc từ phía sau lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong có một ít càng cua.
Cậu nhóc có chút tức giận
"Bọn họ rót rượu vào bên trong."
Sau đó cúi đầu, bóc một cái càng, cắn một ngụm.
Răng rắc răng rắc, hai ba cái liền ăn xong một cái càng cua.
Món ăn kia rất hợp khẩu vị hắn a.
Phía sau cậu nhóc một cái đuôi đang nhô lên, lắc qua lắc lại.