Rốt cuộc vẫn đi qua đó, nhặt chiếc dù lên.
Đi tới trước mặt Tuân Cảnh, đưa cây dù qua che cho hắn.
Tô Yên đưa dù qua, nhưng vị nào đó không tiếp.
Tô Yên nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng
"Cầm."
Tuân Cảnh đứng im ở đó không động đậy, chỉ im lặng nhìn Tô Yên.
Chậm rãi lên tiếng
"Thái độ của Công Chúa điện hạ đối với ta, lúc nóng lúc lạnh, lúc tình lúc ám.
Buổi sáng nay rõ ràng rất tốt, mặt trời còn chưa xuống núi, mới có chớp mắt thôi đã trở nên lạnh nhạt như thế này. Công Chúa điện hạ làm như vậy, Tuân mỗ quả thật không thể nắm bắt nổi."
Tô Yên càng nhăn mày hơn, càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Hiện tại nàng thực sự không thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì.
Chỉ cảm thấy hắn thật ồn ào, ồn đến mức làm nàng tâm phiền ý loạn.
Mưa liên miên không ngừng, nàng còn chưa kịp điều chỉnh tốt cảm xúc, trời lại tiếp tục mưa.
Tạnh chưa được bao lâu, lại tiếp tục mưa, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Mà cảm xúc bực bội trong lòng Tô Yên, hôm nay thật sự đạt tới đỉnh điểm, không thể kìm nén được nữa.
Điều duy nhất có thể khiến nàng kìm chế đến lúc này, chính là âm thanh từ trong trái tim nàng lặp đi lặp lại, hắn chính là Quân Vực, không thể đánh, đánh hắn rồi nàng sẽ rất đau lòng.
Tô Yên thấy Tuân Cảnh còn không chịu nhận lấy, nắm lấy tay hắn, ấn cây dù vào tay hắn.
Sau đó liền xoay người rời đi.
Nàng muốn tìm một chỗ không người, đợi mưa tạnh rồi tính tiếp.
Nhưng người nào đó lại không muốn cho nàng đi.
Tuân Cảnh gắt gao nắm chặt tay Tô Yên.
Nụ cười trên mặt đã tắt ngấm từ bao giờ.
Hắn chậm rãi hỏi Tô Yên
"Công Chúa điện hạ hối hận đã đồng ý kết thân cùng bổn vương sao?"
Tô Yên thấy bên tai ong ong, hắn còn cố chấp kéo tay nàng không buông.
Nếu là mới bắt đầu mưa, nàng có thể nói hai ba câu như bình thường.
Nhưng lúc này, nàng sắp không thể khống chế được nữa rồi, chỗ nào còn quản được hắn suy nghĩ cái gì.
Tô Yên vung tay ra, không kiên nhẫn
"Cách xa ta ra một chút."
Cùng với câu nói đó, Tô Yên dùng lực mạnh hơn lúc trước, trực tiếp đẩy hắn lùi ra sau vài bước.
"Vương gia!"
Kim Nhất hô một tiếng, lập tức chạy tới bên cạnh Tuân Cảnh, đỡ lấy hắn.
Tô Yên quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Thấy hắn vẫn bình yên vô sự, không xảy ra chuyện gì, liền không nói gì nữa.
Tô Yên một lòng muốn đi.
Nhưng ngày hôm nay, tựa hồ tất cả mọi người đều muốn cùng nàng đối nghịch.
Đều không muốn để nàng ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.
Tô Yên dừng chân, nhìn người đứng trước mặt
Không biết Âu Dương Du đã xuất hiện trước mặt nàng từ bao giờ.
Y phục đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bừng bừng, không hổ là người đắm mình trong chiến trường.
Khí thế như vậy, giống như chỉ có thể bước qua xác gã thì mới có thể ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.
Tô Yên im lặng, đứng im ở đó, chỉ cảm thấy phiền không chịu nổi.
Người này chắc chắn có chuyện muốn nói với nàng.
Cái nhóm người này cứ blah blah mãi không dứt, thế cho nên, hai đầu lông mày của Tô Yên càng thêm nhíu chặt.
Rốt cuộc, Âu Dương Du cũng lên tiếng
"Công Chúa của Giang Lan quốc lại kiêu ngạo đến vậy sao? Người Giang Lan quốc có biết hành động của ngươi không?"
Tô Yên cố gắng nhịn.
"Ngươi, tránh ra."
Cảm xúc bực bội cuối cùng cũng chiếm cứ toàn bộ đôi mắt của Tô Yên.
Nàng nhìn Âu Dương Du không chút sứt mẻ đứng đối diện, lẩm bẩm một câu
"Thật là phiền a."
Nói xong, nàng tính toán đi vòng qua Âu Dương Du ra ngoài.
Kết quả vừa mới đi ngang người hắn, liền bị hắn duỗi tay ngăn cản.
Đối với Âu Dương Du, tính tình Tô Yên tất nhiên sẽ không tốt như lúc đối diện với Tuân Cảnh.
Nàng xoay người, nhảy lên, kéo tay hắn quăng mạnh xuống đất.
Bang!
Âu Dương Du không hổ là người ngồi lên được vị trí Tướng quân.
Tính cảnh giác, linh hoạt cùng với công phu đều không hề tầm thường.