Văn Lực cố gắng để bản thân mình cười lên trông thiện lương hết mức có thể.
Tiểu Hồng nhìn viên tinh thạch trong tay, lại nhìn nhìn Văn Lực.
Nó vươn tay nhỏ, túm lấy váy của Tô Yên.
Hiển nhiên là muốn Tô Yên quyết định cho.
Tô Yên khàn khàn hỏi
"Trao đổi gì?"
Cô nói mấy chữ này ra, nuốt nuốt nước miếng rồi im lặng.
Nâng tay lên vỗ vỗ vào cánh tay Tô Cổ, ý bảo hắn nói chuyện.
Thân thể của cô không thích hợp đi đường, cũng không thích hợp để nói chuyện.
Vừa mới nói, cổ họng đau lợi hại.
Nghe giống y như là vịt đực vậy.
Cảm giác như có cục đá chẹn ngang cổ họng.
Văn Lực vừa nghe thấy Tô Yên nói, lập tức đưa nửa tải tinh thạch ra.
"Hai vị, hai viên tinh thạch hệ hỏa và hệ lôi trong tay hai vị, chúng tôi đang rất cần. Muốn trao đổi với hai vị. Chỉ cần hai vị đổi cho tôi hai viên tinh thạch đó, các vị có thể tùy ý chọn tinh thạch trong bao tải này của tôi ."
Nói xong, Văn Lực nhấc bao tải tinh thạch về phía trước.
Vừa nghe thì thấy giống như một cuộc giao dịch có lời.
Tô Cổ mặt lạnh tanh, liếc mắt nhìn đống tinh thạch trong bao tải, lãnh đạm lên tiếng
"Anh cảm thấy cuộc giao dịch này chúng tôi lỗ hay lãi?"
Tô Cổ không vội trả lời, mà hỏi lại Văn Lực.
Văn Lực nhìn Tô Yên và Tiểu Hồng.
Hiển nhiên, thiếu niên này chính là người đứng ra làm chủ trong ba người này.
Mà hiện tại xem ra, thiếu niên này cũng không hề dễ lừa gạt.
Văn Lực cười ha ha
"Tiểu huynh đệ, tôi mang theo thành ý tới đây. Vậy cậu thấy, như thế nào mới hợp lý?"
Hiển nhiên, lời nói của Tô Cổ vào lỗ tai Văn Lực là châm chọc hắn ta định hố bọn họ để đổi viên tinh thạch.
Tô Cổ nhàn nhạt đáp
"Nửa bao tải tinh thạch này, đổi một viên."
Nụ cười trên mặt Văn Lực thiếu chút nữa là không giữ được .
Đây là ý gì?
Văn Lực sờ sờ mũi, bình tĩnh, bình tĩnh nào, là chính mình tự dẫn xác tới cầu người ta mà
"Tiểu huynh đệ, thế này thì không được a."
Tô Cổ không dao động, thanh âm lạnh nhạt
"Tinh thạch trong tay tôi đáng giá như thế nào, trong lòng anh hẳn là rõ ràng."
Văn Lực trầm mặc.
Hắn ta nhìn Tô Cổ, lại quay đầu nhìn ba người còn lại.
Cắn răng
"Được, đổi lấy viên tinh thạch hệ hỏa cấp 2 của các cậu."
Tô Cổ vẫn đứng im.
Hắn thấy Văn Lực vẫn luôn nhìn vào viên tinh thạch trong tay Tiểu Hồng.
Tô Cổ vươn tay, chỉ vào viên trong tay Tô Yên
"Nửa bao tải tinh thạch, đổi lấy một viên này."
Văn Lực nắm chặt nửa bao tải tinh thạch, lần đầu tiên cảm thấy đối phó với một đứa nhỏ lại khó khăn đến thế.
Chẳng lẽ tiến vào mạt thế, mấy đứa thanh niên choai choai đều thành tinh rồi sao?
Nếu ở thế kỷ 21 của thế giới Văn Minh, mười bảy mười tám tuổi, còn đang ngồi trong trường học đọc sách đó.
Làm sao có thể biết được mấy chuyện này chứ.
Ý cười trên mặt Văn Lực không thể giữ nổi nữa.
Lăn lộn ở mạt thế lâu như vậy, máu nóng chạy lên đầu rồi.
"Huynh đệ, đều là tinh thạch bậc 1, tuy rằng viên ở trong tay cậu rất hiếm có, nhưng cũng chỉ là tinh thạch bậc 1. Một viên của cậu, đổi lấy nửa bao tải của tôi. Nghĩ gì vậy? Cướp sao?"
Tô Cổ vẫn lãnh đạm như cũ
"Cướp bóc không phải như vậy."
Văn Lực quá ức chế nên mới đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ai ngờ đứa nhỏ này thực sự nghiêm túc trả lời hắn ta.
Văn Lực liền bị chọc tới mức dở khóc dở cười.
Tô Cổ lên tiếng
"Nếu không muốn, có thể không giao dịch nữa."
Tô Cổ nói xong, không đợi Văn Lực trả lời, cậu đã ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
"Cho anh một phút suy nghĩ. Hết một phút, dù có bỏ tiền ra mua, tôi cũng không bán."
Văn Lực đứng im đó rối rắm một hồi lâu.