Gã tướng quân lắc lắc đầu
"Không, chúng ta còn có ngươi."
"Chiến sự trước nay đều không thể dựa vào một người ngăn cản cơn sóng dữ."
"Ngươi làm một lần là được."
Gã dứt lời, Tô Yên liền trầm mặc.
Gã Tướng quân liền nói tiếp một câu
"Lần trước ngươi có thể một thân một mình chống lại cả thiên quân vạn mã, ta tin tưởng lần này ngươi cũng có thể làm vậy."
Tô Yên nhàn nhạt hỏi
"Nếu ta không làm được thì sao?"
Nụ cười trên mặt gã Tướng quân dần dần thu lại
"Ngươi là tướng soái, nếu thất bại, thì hãy dùng đầu của mình tế các tướng sĩ đã bỏ mạng đi."
Tô Yên cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát
"Ta có thể từ chối không?"
Nàng vừa dứt lời, gã Phó tướng đứng bên cạnh đã quát lớn
"Lớn mật, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám nói chuyện với Tướng quân như vậy??"
Tô Yên đã hiểu ý của bọn họ.
Chiến sự thắng hay không, không quan trọng.
Giết chết được nàng, mới là điều bọn chúng muốn.
Bọn chúng đang tìm mọi cách để giết chết nàng.
Tô Yên suy nghĩ thật lâu, lần trước hình như bọn họ chỉ tương giao một lần ngắn ngủi trước khi ra trận.
Nàng cúi đầu, lên tiếng
"Được!"
Nàng nắm soái lệnh đi ra khỏi lều.
Giữa trưa hôm đó, Lý Đại Bạch trở lại.
"Tiểu huynh đệ, ta đã đưa Lục Vân cô nương trở về rồi."
Vừa nói vừa bưng bát nước lên uống ừng ực.
Tô Yên lên tiếng
"Lại sắp đánh trận."
Lý Đại Bạch gật đầu, vỗ vỗ ngực
"Yên tâm, mạng của ta là do cậu cứu về, chỉ cần cậu cần, có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Lý Đại Bạch biểu đạt quyết tâm.
Nhưng quyết tâm của hắn ta, không phải hướng về Thịnh Nguyên quốc, mà là hướng về Tô Yên.
"Huynh muốn làm quan không?"
Lý Đại Bạch tuy rằng không hiểu vì sao Tô Yên lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời
"Lý Đại Bạch ta đọc sách không nhiều, sao có thể làm quan?
Chờ chiến trận kết thúc, ta sẽ về nhà trồng trọt, chăn nuôi."
Nói xong, Lý Đại Bạch gãi đầu, cười hắc hắc.
Lại nhìn nhìn Tô Yên, do dự nửa ngày mới dám lên tiếng
"Cậu... không phải vẫn nhớ thương hắn đấy chứ?"
Hắn ở đây chính là Hiên Viên Quân Ngọc.
Tô Yên không trả lời.
Lý Đại Bạch lên tiếng
"Có lẽ, hắn sẽ lấy một cô vợ xinh đẹp. Tiểu huynh đệ, nếu không, cậu đổi người khác đi?"
Nói xong, Lý Đại Bạch thở dài.
Chuyện nam nhân yêu nam nhân này, con đường tương lai thật sự vô cùng trắc trở.
Mỗi lần đều là tiểu huynh đệ cưỡng chế người ta.
Tốt xấu gì người ta cũng là Vương Gia.
Về nước rồi, dù có đoạn tụ, vậy cũng khẳng định sẽ không đến lượt cậu.
Tiểu huynh đệ coi trọng ai thì không coi trọng, sao lại cứ nhất quyết phải coi trọng hắn chứ?
Lý Đại Bạch đứng im tại chỗ sầu lo vì tiểu huynh đệ của mình.
Tô Yên lắc đầu
"Không đổi."
Nàng vừa dứt lời, Lý Đại Bạch lại lần nữa thở dài.
Tiểu huynh đệ, sao lại làm người ta nhọc lòng như vậy chứ?
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi khẩn cấp.
Một binh lính chạy tới trước mặt Tô Yên, hai tay ôm quyền
"Quân địch xâm phạm, Tướng quân lệnh cho người nắm giữ ấn soái xuất chinh."
Lý Đại Bạch còn chưa phản ứng lại
"Này, thế này là thế nào?"
Tô Yên cúi đầu, móc tấm thẻ bài từ trong tay áo ra, treo ở bên hông.
Là soái lệnh.
Lý Đại Bạch sửng sốt, sau đó liền vô cùng kich động.
"Này, này, tiểu huynh đệ? Cậu tiếp soái lệnh sao? Hiệu lệnh cho tướng sĩ chúng ta sao???"
Tô Yên đi phía trước, Lý Đại Bạch đi theo sau.
Hai người vừa nói vừa đi.
Tô Yên nhàn nhạt nói
"Ta chỉ phụ trách chiến đấu anh dũng, Tướng quân không cho ta quyền lực chỉ huy."
Cũng có thể lý giải rằng giờ nàng chính là bia ngắm di động.
Trận chiến này có thắng hay không thì nàng không biết.
Nhưng hiển nhiên, gã Tướng quân đã tìm ra được người mà gã có thể đùn đẩy trách nhiệm nếu thua trận rồi.