Tinh Nam ngẩn người, dựa vào tường.
Vươn tay, bày ra một tư thế mời.
"Cô cứ việc nói ra."
Tô Yên đầu tiên là vươn một đầu ngón tay.
Sau đó biến thành ba ngón tay.
Tinh Nam nhíu mày một chút.
3000 vạn?
Cô gái này muốn không ít a.
Đang nghĩ ngợi, Tô Yên ra tiếng
"300 đồng."
Cô không có tiền ngồi xe.
Dù sao cũng phải lấy chút tiền ngồi xe trở về.
Tinh Nam cười ra tiếng
"Cô đang nói chuyện cười gì vậy?"
Tô Yên
"Tôi nghiêm túc."
Tinh Nam như suy tư gì đó
"Dựa bí mật cô đang nắm giữ, có thể mở miệng muốn 300 vạn."
Tô Yên ngẩn người, sau đó lắc đầu
"Từ 2000 tệ trở lên thuộc về hành động ăn cướp, phải chịu trách nhiệm hình sự."
Tinh Nam cười ra tiếng
"Cô đùa tôi sao?"
Tô Yên nghi hoặc
"Đùa cô? Đây là công văn pháp luật, cô có thể đi xem."
Tinh Nam gật gật đầu, lấy ra một cái ví màu đen.
Sau đó móc ra ba tờ tiền màu đỏ, đưa cho Tô Yên.
Khi Tô Yên duỗi tay nhận lấy, Tinh Nam hỏi
"Thật sự chỉ thế này?"
Tô Yên
"Bằng không như thế nào?"
Có lẽ là khẩu khí Tô Yên quá thành khẩn.
Thế cho nên khiến Tinh Nam lại nhíu mày
Đưa tiền tới trong tay Tô Yên.
Sau đó ra tiếng
"Nếu về sau cô có hứng thú, có thể tới làm trợ lý của tôi."
Tô Yên lắc đầu
"Tôi sẽ không có hứng thú."
Tinh Nam
"Tiền lương gấp ba lần các trợ lý khác."
Động tác Tô Yên nhận tiền dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Nam.
Trên mặt rốt cuộc có dao động.
Dù sao cô còn phải mua lễ vật cho hắn phải không?
Bản thân không có tiền, làm sao mua quà được?
"Thời gian làm việc như thế nào?"
Cô lại hỏi một câu
"Một ngày làm sáu giờ. Nếu tôi không có hoạt động, cô có thể nghỉ phép."
Tinh Nam là không yên tâm về Tô Yên.
Rốt cuộc bí mật lớn như vậy bị người ta biết.
Cho dù cô gái trước mắt này nhìn qua thực thành thật.
Vẫn là nên đặt ở bên người mình là an toàn nhất.
Tô Yên nhanh chóng suy nghĩ, nói
"Tôi sẽ suy xét."
Tinh Nam gật đầu.
"Được."
Nói xong, cô ấy móc ra một tấm danh thiếp.
Trên danh thiếp chỉ có một dãy số điện thoại.
Danh thiếp làm rất tỉ mỉ, khi cầm có thể sờ ra hoa văn trên mặt.
Tinh Nam nói
"Nếu nghĩ kỹ, gọi số này cho tôi."
Nói xong, Tinh Nam lại bổ sung một câu
"Tốt nhất là trong mấy ngày này. Một trợ lý của tôi xin nghỉ một tháng."
Vừa dứt lời, ở đầu ngõ xuất hiện một chiếc xe đèn đuốc sáng trưng.
Sau đó là tiếng còi xe.
Tinh Nam vẫy vẫy tay với Tô Yên
"Tạm biệt."
Nói xong xoay người, đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Thực nhanh, cô ấy lên xe, sau đó xe đen chạy đi.
Tô Yên đứng ở đầu ngõ.
Trong tay cầm tấm danh thiếp kia.
Sau khi nhìn trong chốc lát, cô cất danh thiếp vào trong túi tiền.
Cũng đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Vẫn nên đi tặng quà cho hắn trước đã.
Cô nghĩ như vậy.
Bắt xe taxi tới bệnh viện.
Vừa xuống xe, Tô Yên tay trái ôm hoa, tay phải cầm theo bánh kem đi về phòng khám bệnh của Tống Du Cảnh.
Hiện tại vừa vặn là giờ cơm trưa.
Lúc cô đến, Tống Du Cảnh vừa ngừng khám bệnh.
Trong phòng còn có một nữ y tá.
Nữ y tá kia đẩy một hộp bánh quy đến trước mặt Tống Du Cảnh.
"Bác sĩ Tống, đây là chính tay em tự làm bánh quy. Anh nếm thử xem ăn ngon không, nếu cảm thấy chỗ nào không hợp khẩu vị có thể nói ra, em có thể sửa lại."
Cô y tá diện mạo xinh đẹp, mặc đồng phục y tá rất là hấp dẫn tầm mắt.
Tống Du Cảnh nhìn bánh quy
"Tôi không thích ăn ngọt."
Nữ y tá kia chặn lại nói
"Không ngọt, đây là bánh quy không đường."
Nói xong, lại cường điệu tiếp
"Em thật sự làm rất lâu. Hy vọng anh sẽ thích."