Trong vòng ba mét, thế mà không có gặp được một con tang thi nào còn sống.
Đây khẳng định là có nguyên nhân.
Không phải bởi vì cô.
Vậy thì chỉ có thể là... , ánh mắt dừng ở trên người Tô Đường.
Hắn còn đang nhấm nuốt kẹo trong miệng, thấy Tô Yên nhìn về phía mình, hắn tự động mở miệng, chờ được đút.
Tô Yên lộ ra ý cười, sau đó nghiêm túc nói
"Ăn kẹo quá nhiều, đối với răng không tốt đâu."
Tô Đường nghe, ý cô chính là không đút kẹo cho hắn?
Trong cổ họng phát ra âm thanh, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
Ân, ngửi hương vị trên người cũng rất thơm rồi, vậy không ăn nữa.
Tô Yên nghi hoặc hỏi
"Đám tang thi kia là anh đuổi đi?"
Ngón tay cô chỉ vào chung quanh.
Tô Đường liếc liếc mắt nhìn đàn tang thi cách thật xa.
"Bọn họ, tự mình, rời đi."
"Vì sao?"
"Có, hương vị, không dễ ngửi."
Tô Yên nghe, một hồi lâu sau
"Ý của anh là nói, bởi vì trên người bọn họ có hương vị không dễ ngửi, cho nên tự động cách anh xa một chút?"
Tô Đường nghe, gật gật đầu.
"Ân"
Yết hầu lăn lộn, phát ra một đạo thanh âm quỷ dị.
Tô Yên trầm mặc.
Đại khái Tô Đường là tang thi, vậy nên hắn khẳng định sẽ không bị cắn.
Nhưng mà, Diệp Lương phía dưới, nhìn qua đã hết toàn lực chống đỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đường
Bởi vì lúc trước hắn ngốc ở trong tủ lạnh âm mười độ, trên đầu chỏm tóc hình trái tim bị đông lạnh qua, nên từ khi đi ra, độ ấm lên cao.
Tóc trở nên ướt trườn trượt, chỏm tóc trái tim cũng héo héo.
Ra tiếng
"Anh ở chỗ này chờ em, hay là lại đi tủ lạnh ngốc trong chốc lát?"
Tô Đường suy nghĩ, sau đó ngữ điệu nghẹn ngào
"Em đi, chỗ nào?"
Chậm rì rì nói
Tô Yên chỉ chỉ dưới lầu
"Đi phía dưới."
Cô đối tốt với Diệp Lương, cũng là vì Diệp Lương đã từng cứu cô, hơn nữa vẫn luôn giúp cô.
Cô cũng muốn đi giúp một phen.
Tô Đường nhấp môi một chút, lôi kéo tay Tô Yên không có buông ra, khàn khàn thanh âm nói
"Cùng em, cùng nhau."
Tô Yên do dự một chút, cô cũng không quên, hắn là một con tang thi.
Cuối cùng, thấy hắn gắt gao nắm chặt tay cô, hạ quyết tâm.
Vẫn là gật đầu
"Được"
Nói xong liền cùng hắn đi xuống lầu.
Từ cửa thang lầu đi xuống, tang thi chung quanh tất cả tự động đều thối lui.
Xuống đến lầu hai, còn chưa quẹo vào, liền nghe "oanh" một tiếng, thanh âm thủy tinh chấn vỡ.
Vừa nhấc đầu xem, Tiểu Hồng đang ném đuôi to, quất đánh một con tang thi cơ bắp lực lưỡng.
Mà con tang thi cơ bắp lực lưỡng kia, đôi tay bị đông lạnh lại rồi.
Hoàn toàn là bị đánh, không có cơ hội phản kháng.
Chờ đến khi đánh đủ rồi, Tiểu Hồng ném cái đuôi, triền ở trên cổ tang thi, răng rắc.
Đầu gãy đoạn.
Máu tươi bắn tới trên cái đuôi nó.
Tiểu Hồng rất là ghét bỏ, xoa xoa cái đuôi vào trên người con tang thi đã chết kia.
Sau đó, phun lưỡi rắn tiếp tục ở lầu hai hoành hành ngang ngược.
Nhưng mà sao nó lại không dùng miệng cắn?
Dùng miệng không phải càng nhanh hơn sao?
Bởi vì máu kia, nó không muốn lại uống lần thứ hai đâu a.
Có Cổ Vương thêm vào, Tiểu Hồng quả thực chính là đi ngang.
Gặp được tang thi cấp ba cũng không sợ.
Trực tiếp phun lưỡi rắn triền đánh.
Ưm... một con rắn cùng một tang thi cấp ba triền đánh, kia cũng là một kỳ quan a.
Tô Yên cùng Tô Đường đi xuống lầu một.
Nhìn chung quanh tang thi đã tự động lui đi.
Cô bước chân dừng một chút, sau đó yên lặng an bài Tô Đường ở một góc trong chỗ ngoặt.
Cô ngẩng đầu đi xem vị trí Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đang hùng hùng hổ hổ đánh nhau cùng một con tang thi cấp ba.
Giây tiếp theo, đầu con tang thi kia nháy mắt bị đông lạnh.
Răng rắc một tiếng, đuôi rắn quăng ra ngoài.