Tuyên Vân Chi lưu luyến không rời
"Tiểu Vực..."
Bỗng nhiên cô dừng lại, giống như nhớ tới cái gì.
"Tiểu Tô Yên, cũng không tệ lắm."
Vừa nói, trong đầu Tuyên Vân Chi bắt đầu hồi tưởng lại những lần gặp mặt Tô Yên.
Cũng rất ngoan, bất kể làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc.
Con trai mình tìm được một người vợ như vậy, rất may mắn nha.
Quân Vực nghe mẫu thân mình nói tới việc này, dừng một chút
"Mẫu thân, người dẫn Tiểu Quai đến quán bar..."
Tuyên Vân Chi yên lặng buông lỏng tay con trai.
Xoay người nhào vào lòng Quân Tà đang ngồi trên ghế sofa.
Chớp chớp mắt, cười tủm tỉm như không có gì xảy ra
"Chồng ơi, chúng ta nên trở về rồi. Đi thôi."
Quân Vực nhìn mẫu thân hắn.
Ngày trước, Tuyên Vân Chi cũng là một người làm việc có thủ đoạn trầm ổn.
Nhưng mấy năm nay ở cùng phụ thân hắn trong thời gian dài.
Trở mặt không nhận người, tính khí cũng bị lây nhiễm.
Quân Tà thấy vậy tự nhiên là vui mừng.
Ôm Tuyên Vân Chi, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Hôn một cái
"Nghe Chi Nhi."
Nói xong, không khí liền vặn vẹo.
Trước khi rời đi, Tuyên Vân Chi nhìn về phía Quân Vực, hốc mắt đỏ lên.
Cuối cùng không nói gì, xoay người bỏ đi.
Lần này, không biết khi nào mới gặp lại hắn.
Nhưng hắn còn có con đường của riêng mình.
Không thể ngăn lại.
Vân Chi và Quân Tà đã rời đi.
Nhưng Quân Vực vẫn không động.
Hắn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Khi bầu trời dần hửng sáng.
Ngay chỗ lúc đầu Quân Tà và Vân Chi rời đi, chỉ thấy trong không khí lần nữa vặn vẹo.
Sau đó, một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trong tầm mắt.
Khí thế tôn quý cường đại, mạnh mẽ không chút che dấu.
Đây không phải là Quân Tà, vị vừa mới cùng Vân Chi rời đi sao?
Quân Vực ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên.
Cong môi, mỉm cười.
"Tại sao phụ thân lại trở lại?"
Quân Tà nâng mí mắt lên, con ngươi hẹp dài nhìn không ra cảm xúc trong mắt.
Hắn không nói lời nào.
Chỉ nhìn Quân Vực.
Quân Vực thấy phụ thân không nói gì, hắn cũng quay mặt đi.
Thoạt nhìn, dường như Quân Vực không khác gì trước đây.
Chỉ là sắc mặt hắn không biết tại sao, càng nhìn càng tái nhợt.
Cho đến khi không khí yên tĩnh, truyền đến một tiếng kêu rên.
Quân Vực nắm lấy tay vịn ghế sô pha, ngón cái hiện lên ấn ký.
Vết thương hắn tái phát.
Quân Tà đi đến bên người Quân Vực.
Nâng cánh tay lên.
Đưa tay ra sau lưng hắn.
Chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng trào phúng của Quân Tà
"Muốn ra khỏi phong ấn, cũng cần có mệnh để hưởng."
Năm đó Quân Vực chỉ còn một hơi thở, bị phụ thân hắn giam vào phong ấn.
Bây giờ, thương thế vừa được cải thiện chút, lại tự tìm đường chết chạy ra ngoài chỉ vì một người phụ nữ.
Quân Vực không nói gì, đôi lông mày cau lại dần buông xuống.
Khuôn mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa.
Có vẻ đã tốt hơn lúc trước.
Quân Tà nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái
"Cả một thân trọng thương này cũng là vì nữ nhân kia?"
Thanh âm Quân Vực hòa hoãn, mở miệng
"Phụ thân, đây là việc riêng của hài nhi."
Quân Tà rút tay lại, tầm mắt từ trên người Quân Vực dời đi.
Hắn dạo bước, trở lại vị trí cũ.
Trước khi đi, để lại một câu
"Không tiền đồ."
Tựa hồ, Quân Tà thực xem thường con trai nhà mình vì một nữ nhân mà trở thành cái bộ dáng ngu xuẩn này.
Quân Vực cong môi cười nhẹ
"Đây là được phụ thân di truyền."
Một câu này, hai cha con lại lần nữa trầm mặc.
Năm đó Quân Tà không ai bì nổi, không phải cũng là nghĩ vợ mình đã chết, một chút cũng không phản kháng bị bảy đạo phong ấn thêm thân, phong ấn ở dưới nền đất trăm triệu năm?