Chương 631: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 56

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:12

Sau đó lại nói với Trịnh Diệu "Nếu không phải tôi vận khí tốt, hơn nữa học tập cũng đủ nỗ lực, anh cảm thấy tôi còn có thể đứng ở đây hay không?" Tô Yên nói nhẹ nhàng bâng quơ, bởi vì những việc này là nguyên thân trải qua, kỳ thật cùng cô không có quan hệ. Nhưng, không biết vì cái gì vẫn nắm chặt roi mây trong tay. Lấy bạo chế bạo không phải phương pháp giải quyết vấn đề. Nhưng mà, rất sảng khoái. Tô Yên buông hạ mặt mày, cuộn roi mây trong tay lại. Trịnh Diệu do dự rối rắm một lúc, vẫn là nhịn không được ngăn cản Tô Yên Hắn thực trịnh trọng nói "Chúng ta báo công an." Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn dây mây trong tay chính mình "Thế mà không có đánh gãy được a." Cho nên, nguyên thân lớn được đến bây giờ, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau đớn? Trịnh Diệu vừa thốt lên xong, ngược lại là hai người nằm trên mặt đất lập tức cự tuyệt "Không cần báo công an!" Tô mẫu lắc đầu, khóc càng lợi hại hơn, nếu nói là khóc, chi bằng nói là hoảng loạn thì đúng hơn "Không cần báo công an, nó vô luận nói như thế nào, đều là con gái chúng ta a." Nói xong, bụm mặt khóc lên. Ba Tô ngã trên mặt đất, dấu vết xanh tím trên người đan xen, thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu. Tô Yên nhìn Trịnh Diệu "Có phải rất không hiểu bọn họ vì sao không cho báo công an hay không?" Vừa dứt lời, Tô Yên liền móc ra di động, bấm số 110, trực tiếp báo công an. Tô Yên vừa báo cảnh sát, mẹ Tô đã kích động tiến lên ngăn trở, "Không cần báo công an! Con gái, sẽ hủy hoại việc học của con a! Chúng ta là cha mẹ chịu chút tội không có gì, nhưng là con, tiền đồ sẽ bị hủy a!!" Mẹ Tô một đôi mắt đều tức đến đỏ bừng, nhưng mà nói chuyện vẫn luôn lấy cớ là vì tốt cho Tô Yên. Trịnh Diệu sống hai mươi năm, tốt đến xuôi gió xuôi nước, việc gì dơ bẩn âm u cũng không có gặp qua. Thế cho nên mới có thể đồng tình với ba mẹ Tô. Chờ đến khi Tô Yên cắt đứt điện thoại, cô nói "Ba tháng trước, cha mẹ tôi ở nông thôn mở một phòng matxa tắm rửa." Trịnh Diệu vẫn không hiểu, Tô Yên vì cái gì sẽ đột nhiên nhắc tới cái này. Tô Yên thanh âm nhẹ chút "Nơi đó có năm sáu bé gái mười lăm sáu tuổi, tất cả đều không nói chuyện được." Cô dừng một chút "Các cô ấy là trúng độc dẫn đến bị câm, anh đoán xem vì sao?" Trịnh Diệu không biết vì cái gì, tay bắt đầu run rẩy, hắn nuốt một chút nước miếng, có chút không thể tin tưởng. Tô Yên nói tiếp "Bởi vì bị câm, các cô ấy lại không biết chữ, thì sẽ dễ khống chế, làm mại dâm da thịt, nguy hiểm thấp, ít phí tổn a." Tô Yên cúi đầu, đùa nghịch dây mây trong tay "Bọn họ tới tìm tôi, chính là vì muốn đưa tôi về, khiến tôi cũng trở thành như thế, có thể không cần phát tiền lương, lại còn dễ sai khiến, như là một con chó vậy." Giọng nói nhạt nhẽo, Tôn Tình đứng ngoài cửa đều đã đứng không yên, hai cái đùi run lên. Không khống chế được đặt mông ngồi ở trên mặt đất. Mà Trịnh Diệu sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cắn răng, nắm chặt nắm tay, hung hăng đánh tới ba Tô ngã trên mặt đất "Ông con mẹ nó có còn là người hay không?!" Tô Yên chớp chớp mắt, dời đi tầm mắt, không có nói nữa. Mười phút sau, cảnh sát tới. Bọn họ năm người tất cả đều bị mang đi cục cảnh sát hỏi chuyện. Lúc cảnh sát hiểu biết chuyện đã xảy qua, thực mau liền đi quê quán của ba mẹ Tô. Liên hệ cảnh sát địa phương hợp tác phá án. Tô Yên vẫn luôn bị giữ đến buổi chiều. Tìm người bảo lãnh, tùy thời chờ đợi bị gọi đến trợ giúp điều tra. Bảo lãnh Tô Yên ra chính là quản gia của nhà Trịnh Diệu. Chẳng những đưa Trịnh Diệu ra, còn có Tôn Tình cùng cô. Trịnh Diệu trên mặt có chút khó coi, đại khái là bị chuyện của ba Tô dọa tới rồi.