Chương 1599: Sủng phi hắc hóa 2

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:47

Vì thế Tiểu Hoa lập tức truyền thông tin cho Tô Yên. "Ký chủ, chị hiện tại là ở trong một cuốn kịch bản. Chỉ là kịch bản này còn chưa tiến vào giai đoạn chính, nội dung cụ thể còn không có hoàn toàn triển khai. Cho nên chị có thể tự do phát huy, không có hạn định ······" Tiểu Hoa lải nhải. Tô Yên nghe Tiểu Hoa dông dài liền không kiên nhẫn "Nói trọng điểm." Tiểu Hoa run run một chút, vốn dĩ đã sợ ký chủ vào ngày mưa, hiện tại liền càng sợ hãi. "Cuốn truyện này tên là 《 sủng phi 》 là một bộ truyện đại nữ chủ. Ký chủ chính là vai chính, Tô Yên." Tiểu Hoa nói một lúc, thấy sắc mặt ký chủ càng ngày càng xấu. Chặn lại nói "Tình huống hiện tại của chị là cùng Kim Vĩnh quốc liên hôn, nửa đường bị thích khách tập kich. Thị vệ đều đã chết, nha hoàn tiểu Đào vì chị liều chết chắn một đao, sau đó chị thành công chạy thoát." Ngay khi Tiểu Hoa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng la của nha hoàn "Công chúa! Chạy mau!!" Dùng hết toàn lực kêu lên, nhìn ra được xác thật là một lòng hộ chủ. Bên ngoài, mùi máu tươi tràn ngập. Nước mưa cọ rửa bùn đất trên đường, máu loãng hỗn tạp chảy xuôi khắp nơi. Phía trước, hơn mười tên hắc y nhân che mặt, tay cầm trường đao từng bước một đi tới. Phụt một tiếng, trường đao thọc vào ngực của thị vệ cuối cùng. Rút ra, máu tươi rơi, thị vệ ngã xuống, lại không một tiếng động. Một đống thi thể, hỗn độn khắp nơi. Nha hoàn tiểu Đào sợ tới mức không được, nhưng vẫn chắn ngang trước mặt cỗ kiệu "Ta liều mạng với các ngươi!!" Vừa kêu vừa chạy tới phía trước. Chỉ là, sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn bên trong kiệu vươn ra. Tiểu Đào chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô pháp phản kháng, trực tiếp kéo mình vào bên trong kiệu. Chỉ thấy công chúa mặc giá y đỏ thẫm, tay cầm một cây dù giấy, đi ra khỏi cỗ kiệu. Mưa to tầm tã, dưới dù giấy, một vị cô nương đội mũ phượng khăn quàng vai, nơi chốn mang theo tinh xảo tuyệt luân. Tốt đẹp như vậy, lại là ở một nơi thi thể hỗn độn. Đối diện, là sát thủ chuẩn bị giết nàng. Đại khái, ông trời cũng cảm thán bi thảm, sấm sét ầm ầm ầm ầm ầm vang lên. Mưa rơi xuống càng lớn. Chỉ là, cô nương này cũng không giống như sợ hãi. Nhưng có chút ······ không kiên nhẫn. Sau đó, chỉ thấy cô nương dùng một bàn tay cầm ô, bàn tay còn lại rút cây trâm trên đầu, trực tiếp tháo mũ phượng kia đi. Mái tóc đen nhánh xõa dài xuống dưới, áo ngoài dày nặng cũng được thoát ra. Làn váy trong thêu kim sắc phượng hoàng kia nhìn qua sinh động như thật. Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc dù, lại nhìn đám người đối diện. Nàng nghiêng đầu "Này, tiểu Đào" Nàng hô một tiếng. Chỉ là người ở trong kiệu có vẻ choáng váng, chậm chạp không có đáp lại. Nàng nhíu mày "Sao vậy?" Giữa mày toàn là không kiên nhẫn. Rốt cuộc, nha hoàn bên trong kiệu chạy tới, đi vào bên người Tô Yên, nôn nóng mở miệng "Công chúa điện hạ, chúng ta ··· ưm." Còn chưa nói dứt lời, trong miệng đã bị nhét một khối khăn tay màu đỏ. Tô Yên nâng tay lên, đưa cây dù qua. "Cầm." Giọng điệu nàng quá bình tĩnh, thế cho nên vị nha hoàn kia vội vàng duỗi tay nhận lấy dù giấy. Tô Yên nhìn đám người đối diện. Mí mắt buông xuống, "Không phải muốn giết ta? Còn không qua đây?" Nàng xả một chút cổ áo, bực bội không được. Hắc y nhân nhìn lẫn nhau một cái, cho đến khi một tên trong đó mở miệng "Giết!" Sau đó tất cả đồng thời hướng tới Tô Yên cùng tiểu Đào.