Giọng nói đầy vẻ châm chọc.
Lúc này, học sinh trong lớp đã đi gần hết.
Nhưng vẫn có một vài người thấy Bạch Hoành Vũ xuất hiện.
Bạch Hoành Vũ đi tới, duỗi tay xoa đầu Tần Huyên Nhu, giống như trấn an.
Tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên
"Tô tiểu thư cần gì phải khi dễ người như vậy, có ý gì?"
Bạch Hoành Vũ đúng kiểu đẹp trai ấm áp, hơn nữa học tập tốt, gia thế tốt, rất được mọi người yêu thích.
Sắc mặt Tần Huyên Nhu so với vừa rồi càng thêm đỏ.
Lúc này chính đây là thẹn thùng đó. ಠ益ಠ
Cô ta cố gắng nỗ lực tránh thoát tay Bạch Hoành Vũ, phủi sạch quan hệ.
Vội vàng nhìn về phía Tô Yên.
"Tiểu Yên, cậu đừng giận mình được không? Đều là do mình không tốt."
Bạch Hoành Vũ nghe người mình thích nói loại lời này thì nhíu mày.
Ánh mắt nhìn Tô Yên càng thêm chán ghét.
Hắn đối với Tô Yên, cảm giác trước sau như một, chính là một nữ sinh xinh đẹp thích hắn mà thôi.
Nhưng hôm trước hắn về nhà, liền được báo rằng có hôn ước cùng Tô Yên.
Ý nghĩ đầu tiên Trong đầu Bạch Hoành Vũ chính là Tô Yên giở trò quỷ vì muốn ở bên hắn .
Hắn ghét nhất là bị người khác trói buộc.
Thế cho nên hắn vô cùng bài xích nữ sinh này.
Hiện giờ lại thấy thái độ của Tô Yên đối với Huyên Nhu.
Bạch Hoành Vũ đối với Tô Yên đã có định kiến, chính là một nữ nhân lớn lên xinh đẹp nhưng lại có chút tâm cơ không lương thiện, thế nên càng thêm không vui.
Hắn ta cười lạnh một tiếng
"Tô Yên, cô tốt nhất đừng ······" giở những trò thủ đoạn đó.
Còn chưa kịp nói xong, đã bị một người khác đánh gãy
"Ê, dây dưa mãi không xong thế?"
Giọng nói từ phía sau truyền đến.
Ba người nhìn qua, là học sinh mới chuyển trường đến, Tô Cổ.
Khuôn mặt Tô Cổ lãnh đạm, từ lối nhỏ hẹp đi tới, đứng ở trước mặt Tô Yên.
Hắn mở miệng
"Khi nào thì đi ăn cơm?"
Tô Yên
"Hiện tại nhà ăn đã có cơm, em tùy thời có thể đi ăn."
"Em không có thẻ cơm."
Hắn dừng một chút, lại nói
"Chẳng lẽ chị không định ăn cơm cùng em à?"
Tô Yên lấy thẻ đưa cho Tô Cổ.
"Không đói bụng, em tự đi đi."
Cách hai người nói chuyện với nhau làm Tần Huyên Nhu vô cùng kinh ngạc.
Thái độ quen thuộc này, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặp mặt.
Bạch Hoành Vũ lôi kéo tay Tần Huyên Nhu, nói
"Không cần suy nghĩ chuyện không vui, đều giao cho anh, đi ăn cơm thôi."
Tần Huyên Nhu nghe được lời này, mặt đỏ bừng.
Cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Cổ vuốt vuốt thẻ cơm của Tô Yên, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hoành Vũ
"Có một chuyện tôi rất tò mò."
Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng, Bạch Hoành Vũ ngạc nhiên, hắn cười
"Nói đi."
"Rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin nói mấy lời này? Hôn ước còn chưa giải trừ, lại có thể ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy. Tôi trước nay chưa từng thấy qua."
Vừa nói xong, sắc mặt Bạch Hoành Vũ tối sầm lại.
Tô Cổ một chút cũng không thèm để ý tâm trạng của hắn ta.
Cầm chiếc lắc lắc qua lại, mặt không biểu tình nói
"Về sau nói chuyện với nữ sinh thì phải khách khí một chút, đối với Tô Yên càng phải khách khí."
Nói xong, hắn lại lần nữa mở miệng hỏi Tô Yên
"Chị thật sự không đi ăn à?"
Tô Yên đổi chủ ý
"Đi!"
Tô Cổ đi ra ngoài.
Trong đầu, tiếng Tiểu Hoa từng đợt ngao ô ô hưng phấn vang lên
"Ký chủ, Tô Cổ thật soái a, thật không hổ là con sâu nhỏ do ký chủ nuôi a."
Tô Yên không nói gì.
Rõ ràng lực chú ý của cô không ở nơi này.
Cô đang nghĩ không biết con chó nhỏ kia ở nhà thế nào.
Tiểu Hoa tò mò
"Ký chủ suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến chó nhỏ."
"A, ký chủ có thể video call cho nó mà."
"Nó biết chơi di động sao?"
Tô Yên nghi hoặc.
Chó con mà biết dùng di động, thế là chó thành tinh à??
Tiểu Hoa lập tức nói
"Quản gia có thể."