Đường Dã Bạch gật đầu
"Ân"
Cũng coi như là đáp ứng rồi.
Tám người chia làm hai tổ.
Kim Linh, Mặc, Văn Lực còn có kẻ cơ bắp một tổ.
Lộ Bình, Chu Nhược, Tô Yên, Đường Dã Bạch một tổ.
Vốn dĩ Lộ Bình cũng không muốn để Chu Nhược đi.
Cho đến khi Chu Nhược nâng tay lên, một tia chớp nhanh chóng bay ra, đánh nát cục đá cách xa hơn mười mét, Lộ Bình lúc này mới đồng ý.
Chia làm hai đội, phân biệt từ cửa trước cùng cửa sau xuất phát.
Tiểu Hoa
"Oa, thật không hổ là nữ chủ của《 chạy thoát mạt thế》, dị năng phục chế mạnh mẽ như vậy, thật là quá lợi hại."
Nữ chủ Chu Nhược có dị năng là phục chế.
Cô ta có thể hòa hợp loại dị năng mình nhìn được để cho bản thân dùng, hơn nữa còn có thể phục chế ra năng lực có sức mạnh tương đương chủ thể.
Không chỉ như thế, cô ta có thể đồng thời phục chế ba loại dị năng.
Ở 《 chạy thoát mạt thế》vào giai đoạn cuối, Dị năng của Chu Nhược gồm chữa trị, lôi điện, ẩn thân, ba loại dị năng cực kỳ mạnh mẽ, trở thành BUG vô địch.
Sau khi xem xong, Tiểu Hoa chỉ có một câu có thể khái quát về Chu Nhược.
Đỉnh cao nhân sinh, bất khả chiến bại.
Đi vào trong nhà xưởng, cỏ hoang mọc thành cụm.
Chỉ là còn chưa kịp quan sát nhiều, Bỗng nhiên có một lưỡi dao gió lao về phía Đường Dã Bạch.
Phanh!
Tô Yên kéo Đường Dã Bạch ra.
Lưỡi dao gió kia trực tiếp xuyên qua bức tường phía sau.
Lộ Bình đẩy gọng kính
"Tang thi cấp ba."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy có một con tang thi đứng ở trên đỉnh nhà xưởng.
Hai mắt nó đỏ bừng, vươn đầu lưỡi liếm một vòng, phát ra tiếng cười quỷ dị.
Lộ Bình nhíu mày
"Không đúng, cấp bốn, hoặc là còn cao hơn."
Sau đó lại thấy một con, hai con, ba con, mười con, hai mươi con.
Càng ngày càng nhiều tang thi tụ tập.
Cấp hai , cấp ba, cấp bốn, thậm chí là loại cao hơn cũng đồng thời xuất hiện.
Tốc độ của chúng không khác gì người bình thường, thậm chí còn nhanh hơn, còn có cả dị năng.
Mấy chục con tang thi như vậy ập vào trước mặt.
Trường hợp kia, thật khiến người xem nổi da gà.
Đường Dã Bạch giật giật thân thể.
Bỗng nhiên, một đóa hoa màu đỏ tươi thật lớn nở rộ ngay dưới chân hắn.
Hương khí nồng đậm kia làm Tô Yên thiếu chút nữa bị mê hoặc mà đi cắn người.
Cũng may, lúc trước Đường Dã Bạch cố ý trường kỳ rèn luyện nên cô cũng tự chủ càng ngày càng tốt.
Nhưng mà đám tang thi kia lại không được.
Khi hương khí mê người phát ra, mấy chục con tang thi nháy mắt nhào tới Đường Dã Bạch.
Lộ Bình cùng Chu Nhược đứng ở cách đó hơn mười mét.
Lúc tang thi xuất hiện, hai người cơ hồ đồng thời ra tay.
Lôi điện che trời lấp đất tập kich tới đám tang thi kia.
Tô Yên không có động, vẫn đứng trước mặt Đường Dã Bạch.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, tỏ vẻ ủy khuất nói
"Tiểu Quai, bọn chúng muốn ăn anh."
Tô Yên không nói chuyện, tầm mắt dừng ở trên người đám tang thi xung quanh, phòng bị mỗi một con tang thi tới gần.
Bên cạnh, Đường Dã Bạch chưa từ bỏ ý định
"Tiểu Quai, em chẳng lẽ không muốn ăn anh?"
Hắn không ngừng câu dẫn Tô Yên.
Ngay lúc thời khắc nguy hiểm như vậy mà cũng không bỏ qua cơ hội nào.
Nói chuyện yêu đương mới là quan trọng nhất nha.
Tô Yên bị hắn liên tục dò hỏi quấy rầy.
Rốt cuộc, cô duỗi tay ôm cổ hắn.
Dán đầu qua rồi há mồm, cắn một cái ở trên môi hắn.
Cắn ra máu thì thôi.
Cô hỏi
"Vừa lòng chưa?"
Ánh mắt Đường Dã Bạch sáng lên.